Editor: Jung Tiểu Kú
Cửu Ngôn cùng Hoa Hương đã sợ ngây người, lại càng sợ hơn, không nghĩ tới cung chủ chưa bao giờ có một tia dao động trên cái diện cụ da người kia, thế nhưng cứ như vậy bị Tô Khê Nguyệt dễ dàng tróc xuống. Bọn họ không rõ y rốt cục là người như thế nào, cung chủ vì sao cứ luôn muốn nhắm vào y, xem ra quá khứ của hai người có rất nhiều ân oán, từ trong cuộc nói chuyện này có thể biết được chút ít, nhưng cụ thể như thế nào thì không rõ ràng được.
Ngoài ý muốn, đối mặt với cơn thịnh nộ của Tây Môn Lẫm Nhiên, ngay cả Cửu Ngôn, Hoa Hương cùng với tổng quản không tránh khỏi có chút run lên cầm cập, thì Tô Khê Nguyệt lại vẫn như trước không có chút lo sợ nào cả. Y chẳng qua chỉ dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn thức ăn bị rơi xuống đất, lẩm bẩm nói:” Ai, tính tình vẫn tàn bạo giống như khi còn bé, ta còn tưởng rằng có thể trầm ổn hơn một chút, chậc chậc, thật đáng tiếc, học hành, lãng phí đâu hết rồi, điều này là không hay đâu.”
Cửu Ngôn cùng Hoa Hương không hẹn mà rên lên một tiếng, đồng thời lấy tay che đi ánh mắt của mình, nghĩ thầm Tô Khê Nguyệt này thực sự là không có đầu óc sao? Không nhìn thấy cung chủ đã sắp giống như chuẩn bị ăn thịt người rồi sao? Y còn dám nói những lời như thế này, muốn chết rồi. Hơn nữa, loại từ táo bạo như thế kia có thể dùng trên người cung chủ được hay sao chứ? Cần trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh/146622/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.