Tôn Yến Nguyệt bưng vào một chén sâm còn bốc khói. Mộc Nghiêm vẫn còn tần ngần bên hương án, trên tay là tấm ngọc bội xanh biếc vốn là vật Ngụy Thục Hoa hay mang theo bên người :
-Nô tỳ mang trà sâm cho đại nhân.
-Ừ. Để đó đi…
Từ lúc được Ngụy Thục Hoa mang về phủ làm người hầu hạ, Tôn Yến Nguyệt gặp mặt Mộc Nghiêm vài lần. Tuy nhiên với bản tính không an phận, nàng ta đã âm thầm mưu tính, tìm hiểu khá nhiều chuyện về Mộc Nghiêm. Ngoài việc là con cháu của một gia tộc chuyên tiêu diệt cương thi lâu đời ra, Mộc Nghiêm không có gì đặc biệt. Hắn đối với vợ không lạnh nhạt nhưng cũng không yêu thương nồng nhiệt, thuộc tuýp người nếu không tiếp xúc thì sẽ không hiểu rõ tính tình.
-Nô tỳ tuân mệnh…
Bước đến gần Mộc Nghiêm, Tôn Yến Nguyệt bất ngờ vấp phải góc tấm thảm dày. Ly trà sâm đổ xuống mặt đất, còn nàng ta thì mất đà ngã nhào vào người Mộc Nghiêm đang ngồi gần đó.
-Đại nhân…Nô tỳ đáng chết. Đại nhân tha mạng…tha mạng…
Cú ngã tưởng tình cờ song hoàn toàn có chủ ý. Giây phút tấm thân mềm mại rơi vào lòng của Mộc Nghiêm dù ngắn ngủi nhưng Tôn Yến Nguyệt đã nhận ra ánh mắt hắn ta thoáng thay đổi. Khác với Ngụy Thục Hoa là tiểu thư danh gia, từ nhỏ đã được cưng chiều nên đôi lúc có phần hơi ngang bướng, Tôn Yến Nguyệt bây giờ tràn đầy phong vị quyến rũ, lại yếu đuối mỏng manh như liễu, rất dễ làm đàn ông phải mềm lòng.
-Không sao…- Mộc Nghiêm lấy lại vẻ nghiêm túc –Lần sau cẩn thận hơn là được.
-Tuân lệnh đại nhân. Nô tỳ xin phép cáo lui.
-Khoan đã…
Tôn Yến Nguyệt vừa dợm bước đi đã bị gọi lại. Với đôi mắt trong veo ngơ ngác, nàng tỏ ra không biết gì, còn sợ hãi dập đầu :
-Đại nhân tha tội.Những gì hôm đó nô tỳ biết, nô tỳ đã nói hết rồi…Đại nhân tha mạng…Phu nhân mất tích không liên quan đến nô tỳ. Mong đại nhân khai ân…Khai ân !
Đám người đó thực sự mang Ngụy Thục Hoa đi đâu Tôn Yến Nguyệt cũng không biết. Nàng ấy đối xử với Yến Nguyệt nàng đúng là không tệ, nhưng Tôn Yến Nguyệt lại không chịu được thái độ như thể mọi thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời này đều thuộc về mình của Ngụy Thục Hoa. Có lần được quà tặng từ một gia đình phú thương là một mẻ bánh bồ đào ngon tuyệt, đặc sản Giang Thượng, Ngụy Thục Hoa chỉ nếm qua một chút rồi truyền người ban cho đám nô tỳ hầu hạ mình. Lời nói có thể là vô tình thốt ra của một tiểu thư quen sống trong nhung lụa : « Ta ăn nhiều đến ngán, bỏ thì lãng phí lắm, các ngươi cứ ăn đi ! » khiến cho Tôn Yến Nguyệt nghèn nghẹn trong cổ họng, tuy là vẫn tươi cười cảm tạ. Gọi là số phận nhưng sao có kẻ quá may mắn, có kẻ lại chẳng ra gì, sống mà không ra sống trong một kiếp người.
-Xử lý thế nào đây?
Gã cầm đầu toán người lưu manh đã hỏi Tôn Yến Nguyệt như vậy. Nàng ta đúng là lắm mưu nhiều kế, lại có thể nghĩ ra cách đổ vạ cho cương thi xuất xắc thế này. Phương pháp làm tuy có phần tàn nhẫn, lại phải cố công chuẩn bị, chế tạo ra một lớp hàm thật sắc, ấn vào cổ đám tùy tùng đi theo Ngụy Thục Hoa, ngụy trang cho giống như bị cương thi hút máu song hiệu quả thì rất tốt. Vừa được tiền, vừa có lợi ích từ người đẹp Ngụy Thục Hoa như hoa như ngọc, đương nhiên là bọn chúng rất hài lòng :
-Tùy các người –Tôn Yến Nguyệt lạnh lùng- Nhưng sau đó phải làm sao cho nàng ta không xuất hiện nơi này nữa. Số vàng đó sẽ là của các người.
Toàn bộ ngân lượng trước đây Tôn Yến Nguyệt trộm từ đám cướp đường đã được dành trả công cho bọn chúng. Đám người này cũng không có gan lật lọng. Bắt giữ phu nhân tri châu quận,nhìn vào đáy mắt tràn ngập dục vọng của chúng Tôn Yến Nguyệt đã biết cả đám muốn gì rồi. Càng tốt ! Sau khi thỏa mãn dục vọng, chúng biết cân nhắc thì đã quá muộn, đành phải thực hiện theo kế hoạch nhằm lấp liếm tội lỗi của mình,đúng như ý đồ Tôn Yến Nguyệt trù tính từ lâu.
Kế hoạch nào cũng có lỗ hổng. Tôn Yến Nguyệt biết vậy nhưng chỉ cần trong mắt mọi người phu nhân Mộc Nghiêm đã chết là đủ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này nàng có thể lợi dụng để quyến rũ Mộc Nghiêm. Người đàn ông khi mất vợ nếu yêu thương nàng ta thì sẽ suy sụp còn không thì sẽ như trút đi một gánh nặng, đều là cơ hội tốt cho người thứ ba chen vào, chỉ cần nắm bắt và thả đúng mồi câu.
Mộc Nghiêm có lẽ là loại đàn ông thứ hai. Không yêu vợ, xem sự biến mất của nàng là một cơ hội để thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta có thể nhân dịp này xin triều đình tăng cường thêm nhân lực cho công cuộc tiêu diệt cương thi của hắn, lập thêm công trạng. Gia đình Ngụy Thục Hoa chắc chắn cũng không để yên cho cái chết của con gái, cùng hợp sức với hắn trong việc giết cương thi…Cái chết của Ngụy Thục Hoa lại mở ra thêm cơ hội cho Mộc Nghiêm, có khi hắn phải cảm ơn Tôn Yến Nguyệt nàng đấy chứ !
Những suy nghĩ kéo đến liên tục trong đầu Tôn Yến Nguyệt. Mộc Nghiêm thong thả đến bên cạnh chỗ nàng ta đang quỳ sụp, nâng Tôn Yến Nguyệt lên. Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt không che giấu tia ám muội :
-Ta chỉ muốn uống thêm một ly trà sâm nữa. Nàng mang đến cho ta ngay đi, Yến Nguyệt…
Con mồi chưa chắc chắn sập bẫy nhưng đã quanh quẩn bên khu vực mồi câu, đang chuẩn bị đớp lấy.Tôn Yến Nguyệt hơi lùi mình ra một chút, ánh mắt vẫn tỏ ra sợ hãi, cung kính nói với Mộc Nghiêm :
-Nô tỳ tuân lệnh.Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay…
Tuy là phu nhân mất tích, bề ngoài Mộc Nghiêm tỏ vẻ đau buồn nhưng thực tế mọi chuyện trong Mộc phủ vẫn diễn ra bình thường. Hắn mượn cớ “tra thêm tin tức” nên giữ những người còn sống sót trong đám tùy tùng hôm đó của Ngụy Thục Hoa lại, trong đó có Tôn Yến Nguyệt…Cách đối xử của Mộc Nghiêm kể từ đêm hôm đó với nàng cũng thay đổi một cách rõ rệt. Hắn thường xuyên gọi Tôn Yến Nguyệt mang trà sâm vào cho mình, còn bảo nàng hầu hạ xoa bóp giúp cho mình thư giãn. Mộc phủ đã xuất hiện những lời xôn xao bàn tán…Đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vợ vừa mất tích đương nhiên chuyện cưới vợ mới là không thể nhưng có nhân tình, thậm chí hàng tá nhân tình với địa vị Mộc Nghiêm thì chẳng ảnh hưởng gì.
Đàn ông cũng không nên chiều chuộng quá! Một khi để họ thỏa mãn quá sớm, nhân tình cũng chỉ là một nhân tình nhỏ bé mà thôi.
Tôn Yến Nguyệt hiểu rất rõ nguyên tắc ấy. Nàng luôn giữ mình đoan chính, bảo đảm một khoảng cách với Mộc Nghiêm. Không lơi lả nhưng cũng không lạnh lùng, làm như đã vấn vương nhưng vẫn còn e ngại…Thái độ nàng đối với người trong phủ họ Mộc cũng không có gì đổi khác. Hòa nhã, nhẹ nhàng làm cho không ai có thể ghét được nàng.
-Tôn tỷ tỷ…Tỷ xem chiếc trâm cài này có đẹp không?
Sương nhi, một nô tỳ cùng Tôn Yến Nguyệt ra ngoài mua thêm đồ đạc lên tiếng hỏi. Trong lúc đó Tôn Yến Nguyệt đang nhìn theo một hướng khác, hoàn toàn không để tâm đến vật trong tay cô gái kia.
-Tôn tỷ tỷ…Tỷ…
Vóc dáng đó…Đẫy đà hơn một chút. Nhưng không thể lầm được. Tay Tôn Yến Nguyệt nắm chặt lại, lòng hân hoan một cách kỳ lạ…Nàng ta đã nhìn thấy Hạ Tinh. Hạ Tinh xuất hiện nơi Thẩm gia thôn, có nghĩa là Hạ Lang cũng quanh quẩn đâu đây. Nỗi nhục nhã ngày đó cả đời Tôn Yến Nguyệt cũng không quên được… Mãi mãi không quên!
-Cương thi…Có cương thi…Cương thi!
Nàng ta đột ngột hét lên khiến người trong Thẩm gia thôn đều hoảng loạn. Hạ Tinh đang bán một tấm vải thêu cũng giật mình ngơ ngác. Hạ Lang và Tiêu Hạ đi săn mồi từ sáng sớm, ở nhà Hạ Tinh mang vải ra chợ bán, định mua thêm một ít lương khô, chuẩn bị cho việc bốn người bọn họ sắp rời khỏi Thẩm gia thôn.
Một đám người của Thẩm phủ đang đi tuần quanh đó nghe tiếng kêu của Tôn Yến Nguyệt và thái độ hoảng hốt của Thẩm gia thôn liền vội vã chạy lại. Thẩm Diên cũng nhận ra Tôn Yến Nguyệt, tỳ nữ thân cận của vị phu nhân mất tích của Mộc tri châu.
-Tôn cô nương…Có chuyện gì?
-Tôi…tôi nhận ra nàng ta- Tôn Yến Nguyệt giả vờ sợ hãi nấp sau lưng Thẩm Diên – Nàng ta đi cùng toán cương thi đã bắt phu nhân. Nàng ta còn gọi một tên cương thi uống máu người trong số đó là lang quân nữa….Gọi là Hạ Lang…Hắn ta thì gọi nàng ấy là Hạ Tinh…Tôi còn nhớ…nhớ rõ mà…
Hạ Tinh bậm môi nhìn sững Tôn Yến Nguyệt. Một tia đắc ý hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta. Trong chốn này có thể gặp lại. Một cương thi lại xuất hiện trong vùng đất của đám người chống lại cương thi. Trời giúp nàng hả cơn giận bị hạ nhục ngày đó rồi nhanh hơn dự tính của Tôn Yến Nguyệt nàng quá! Cơ hội đến dĩ nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Tin vừa thông báo, Thẩm Lương vội vã đến ngay. Gần như cùng lúc, Mộc Nghiêm cũng đến. Cả hai nghe Thẩm Diên báo lạimọi chuyện, nhanh chóng gọi đưa Tôn Yến Nguyệt và Hạ Tinh vào:
-Ngươi khẳng định, nàng ta nằm trongnhóm người đã bắt phu nhân?
-Dạ…Nô tỳ nhớ rất kỹ -Tôn Yến Nguyệt khẳng định- Nàng ta là người trong nhóm người đã bắt phu nhân.
-Nàng nói bậy- Hạ Tinh trừng mắt, phản bác- Tôi không biết phu nhân gì cả. Tôi…
Ngay lúc ấy có một người bước vàophòng. Thẩm Lương nghiêm mặt, nói ngay:
-Tô đại phu, ông kiểm tra cô gái nàythử xem nàng ta có phải là cương thi không?
….Trong căn phòng nhỏ của mình, La Mẫn Mẫn đang lần tràng hạt. Phía ngoài Thẩm Lương vẫn chưa về.
Đến lúc cánh cửa gỗ vang lên tiếng cọt kẹt. Bà ngồi thẳng dậy. Thẩm Lương bước vào phòng với dáng điệu mệt mỏi. Bên ngoài sương đã xuống, lạnh buốt người.
-Lão gia…
Một tách trà bốc khói được mang lên.La Mẫn Mẫn nhẹ nhàng khoác lên vai chồng chiếc áo choàng ấm, nhẹ nhàng:
-Lão gia…Hôm nay ông vội vã đến chỗ Diên nhi vậy, có chuyện gì quan trọng không?
Thẩm Lương lại thở dài, một điều hiếm thấy đối với ông:
-Hôm nay ta được biết thêm vài điều về cương thi nữa…Chỉ là…không ngờ đến mà thôi.
Tô đại phu vốn là truyền nhân của vị đại phu ngày xưa phát hiện ra An Vũ dính nọc độc cương thi. Ông ta khám cho Hạ Tinh. Nàng không phải cương thi, lại là thai phụ. Nhưng bào thai của nàng rất lạ…Tô đại phu cho biết, nó không có hình dạng như một thai nhi thông thường. Tuổi thai chỉ khoảng chưa đến 3 tháng nhưng đứa bé trong bụng đã gần như hình thành hình dáng hoàn thiện. Ông nghe được nhịp hô hấp gấp gáp của nó trong bụng mẹ…Máu trong người Hạ Tinh cũng không bình thường như nhiều người khác. Nó chuyển sang màu tím thẫm, vừa có thể là do ảnh hưởng của đứa con trong bụng, vừa có thể là do một điều kỳ lạ gì đó đang diễn ra trong cơ thể của nàng.
Theo lời Tôn Yến Nguyệt, nàng Hạ Tinh này gọi một cương thi hút máu trong số đó là lang quân. Cương thi cũng có thể có nương tử? Cái bào thai đó là kết quả của người và cương thi kết hợp,chúng sẽ nên hình dạng gì, là loại người nào?
Lời Thẩm Lương kể làm cho La Mẫn Mẫn chú ý. Bà lại hỏi thêm:
-Lão gia nói, cô gái đó là người bán vải trong thôn. Nàng ấy là…
-Nàng ta từ vùng khác mới đến. Bán vải thêu trước Hà Hoa viên.
La Mẫn Mẫn đã nhớ ra. Là cô gái ấy. Tuy gặp gỡ mới hai lần nhưng từ sau khi nàng ta bỏ về lòng La Mẫn Mẫn lại có cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Bà đã đến chỗ ấy hỏi thăm tin tức của Hạ Tinh song hầu như người trong làng không ai biết. Bây giờ nàng ấy lại có mối liên hệ mật thiết với cương thi….Bà nhớ lại, thái độ của Hạ Tinh lúc nghe kể chuyện An Vũ…An Vũ là một cương thi, có khi nào ?
-Lão gia…Bây giờ cô gái ấy,nàng ấy thế nào rồi ?
Bàn tay La Mẫn Mẫn lạnh run nhưng không phải bởi cái lạnh ngoài trời tác động. Thái độ của bà khiến Thẩm Lương cũng giật mình :
-Phu nhân, bà sao vậy ?Tay của bà…
-Tôi không sao cả…- La Mẫn Mẫn nắm lấy tay chồng, tha thiết –Ông…ông cho tôi được gặp cô gái ấy đi lão gia. Đi mà lão gia ! Tôi van ông…van ông mà…
….Trong đêm tối lại có hai bóng người vội vã lao đi về hướng Thẩm phủ….Ngoài phòng tri châu, tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ. Bên trong có tiếng vọng ra :
-Ai đó ?
-Đại nhân…Là nô tỳ. Là Yến Nguyệt.
-À…Yến Nguyệt –Giọng Mộc Nghiêm hồ hởi- Nàng vào đi. Cứ đẩy cửa mà vào.
Cục diện hôm nay có chút không như dự đoán của Tôn Yến Nguyệt. Nàng tưởng sau khi biết Hạ Tinh có mối liên hệ cùng cương thi, Mộc Nghiêm sẽ vội vàng tra khảo nàng ta để biết thêm tung tích. Nhưng hắn ta chỉ truyền lệnh giam Hạ Tinh vào trong ngục, giao cho Thẩm Lương canh giữ. Điều đó thật khiến Tôn Yến Nguyệt không thỏa mãn. Con bé đó phải chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết mới đúng.Những câu xúc phạm ngày nào vẫn còn rành rành trước mắt khiến nàng khó thể nào quên.
-Đại nhân…
-Chuyện gì ? –Mộc Nghiêm vội vã nâng Tôn Yến Nguyệt lên khi nàng ta bất ngờ quỳ mọp xuống- Chuyện gì cứ nói đi ! Yến Nguyệt….
-Đại nhân…Nô tỳ xin đại nhân tìm cách trừng trị đám người hôm đó đã bắt phu nhân đi ! –Nước mắt đã lăn dài trên gương mặt nõn nà, xinh đẹp, Tôn Yến Nguyệt chân thì quỳ rạp nhưng toàn bộ cương thể thanh tân gần như tựa hẳn vào lòng của Mộc Nghiêm, giọng ngọt như ru.- Phu nhân đối với Yến Nguyệt ân trọng như núi. Hiện nay người không rõ tung tích, nhưng e là…lành ít dữ nhiều. Đối với đám cương thi đó người cần phải trừng trị bọn chúng. Như thế thì phu nhân mới…
-Được rồi…Được rồi…Ta biết mà…- Mộc Nghiêm gần như ôm gọn nàng trong vòng tay, thong thả dìu Tôn Yến Nguyệt đến bên ghế, nhẹ nhàng lau nước mắt- Ta đã cho người dò được. Nàng ta ở trong một ngôi nhà ở ngoài Thẩm gia thôn không xa lắm. Tin tức cũng được truyền đến chỗ,ta còn biết được, trong nhà đó có hai người đàn ông có vẻ là cương thi như lời nàng miêu tả. Tối đêm nay chúng có thể sẽ đến cướp ngục, giải thoát cho nàng ta.
-Ý người là chúng ta sẽ đặt bẫy chúng sao ?
-Đúng rồi…- Mộc Nghiêm mỉm cười- Ta sẽ đặt bẫy chúng. Chuyện còn lại chắc nàng cũng đoán ra mà…
Môi Tôn Yến Nguyệt điểm qua một nụ cười rất nhẹ. Đêm nay với bẫy rập đang chờ đón, để xem chúng có thể thoát ra được hay không ?
-Yến Nguyệt…Nàng không chỉ đẹp mà còn rất thông minh…Ta rất thích những người thông minh như vậy…Nàng…
Bàn tay hắn đã di chuyển xuống phía dưới Tôn Yến Nguyệt…Nàng nhắm mắt khoan khoái…Thân thể của người phụ nữ lại có thể làm nam nhân sảng khoái, khiến bao nhiêu toan tính trong đầu được thực hiện. Tôn Yến Nguyệt chỉ là một nữ nhân yếu ớt nhưng lại có thể sai khiến người khác bằng tấm thân ngà ngọc. Từ nay nó sẽ là một loại vũ khí vô cùng lợi hại, giúp Tôn Yến Nguyệt trả thù những kẻ đã làm nàng ta phải đau buồn. Cứ chờ xem……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]