Chương trước
Chương sau
Phía đàn lễ, lão Độ vừa niệm xong, lúc này đang châm lửa đốt xấp vàng mã trong thau, hai thằng đầy tớ thì lo đốt những hình nhân bằng giấy. Ngọn lửa bốc lên phừng phừng trong chậu như thể muốn nuốt hết những gì lão thầy bói cống nạp cho nó, càng ngày càng bốc lên cao hơn, rặt một màu tím lơ kì lạ, nào phải màu vàng cam như ngọn lửa thông thường. Mấy người nhà họ Nguyễn lại được phen trố mắt há mồm kinh ngạc. Bình sinh chưa bao giờ được thấy ánh lửa nào kì ảo, thoạt trông khá đẹp mắt như thế. Đó mà là lửa của quỷ ư?. Nói chắc chẳng ai tin. Bởi vậy mà những con người ngoại đạo nhà Lĩnh phú lại càng tin rằng đó là sức mạnh linh thiêng của thần thánh trên trời, tuyệt nhiên không thể nào dây đến quỷ giới được, và lão Độ chính là một pháp sư chân chính, một nhà phong thuỷ kiến thức uyên thâm. Ánh mắt lão phú ông lúc này đang ngây ra nhìn ngọn lửa tím lơ kì lạ ấy, đáy mắt lấp lánh toát lên sự ngưỡng mộ dành cho lão thầy bói của làng. Vẻ mặt lão đầy hưng phấn, bỗng nhiên cảm thấy háo hức nóng lòng chờ đợi thần linh ban phát sức mạnh cho song sinh đồng tử. Chúng sẽ là những tay đầy tớ tuyệt vời canh giữ cho căn hầm và mai sau sẽ là lăng mộ của Nguyễn gia. Về phía lão thầy Độ, khi xấp vàng mã cháy gần hết thành tro, lão lôi ra từ cạp quần một túi nhỏ buộc chặt miệng, lão tung lên nhè nhẹ trong lòng bàn tay, bên trong túi có vật gì đó kêu lên lóc xóc như kim loại. Lão mở miệng túi, móc ra ba đồng xu nhỏ, trên hai mặt mỗi đồng xu đều khắc những kí tự kì lạ. Lão niệm gì đó trong miệng rồi cũng ném tọt ba đồng xu ấy vào thau đồng, ngọn lửa kì lạ kia vươn ra như cái lưỡi liếm lấy vật vừa bay vào ấy. Ngay sau đó, nó lại bốc cháy dữ tợn hơn, phừng phừng phía trước bàn lễ rồi bất chợt túa ra hai dải tay lửa tím nhạt bay tới xác cặp đồng tử nhanh chóng bao quanh chúng rồi dần dần biến mất. Lão Độ xếp bằng nhắm mắt ngồi yên lặng chờ đợi ngọn lửa kia tắt hết, cũng mất một lúc khá lâu. Khuôn mặt nhăn nheo đầy vết đồi mồi của lão như tím lại dưới ánh lửa bập bùng. Khi ngọn lửa trong thau tắt ngấm chỉ còn lại những đốm tím lơ nhỏ xíu bay lơ lửng trong không trung, cũng là lúc lão mở mắt chống đùi đứng dậy. Ngó vào cái thau đồng lúc này đã sạch bách, đến một vụn tro tàn cũng không còn. " Đúng là vừa tham vừa đói!" - lão Độ nghĩ bụng. Lão chắp tay sau lưng đứng trước xác của hai đứa trẻ đang bất động, mặt mũi bị bịt kín hết, trầm ngâm giây lát. Lát sau mới chậm rãi quay lại cất tiếng khàn đục thông báo cho mấy người phía sau:
- Xong rồi...Lĩnh phú gia!.
- Hả. Xong...xong xuôi rồi hở thầy?!.
- Đúng vậy!. Lát ngài nhớ căn dặn đám tôi tớ chớ có động vào xác song sinh đồng tử và bốn cái bình trong góc kia kẻo mất mạng đấy!.
- Được được!. Ta sẽ dặn chúng nó!.
Bà phú mặt mày trắng bệch, có lẽ bị buổi nghi thức kia doạ cho hồn phách lên mây, đang lảo đảo chống gối run rẩy đứng lên. Lĩnh phú lúc này mới khẽ khàng hỏi:
- Vậy, mấy cái bình gỗ ấy mục đích là để làm gì vậy thầy?.
- À!. Tôi dùng chúng để trấn yểm thần giữ của ở lại nơi này!. Để chúng không thể tuỳ ý muốn đi đâu thì đi!.
- Ra vậy!. Hay thật!. Thế.... thế còn ngọn lửa " sống " vừa rồi?...
Lão Lĩnh đằng hắng hỏi, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò. Lão Độ cúi mặt cười nhẹ một cái lắc đầu nói:
- Xin thứ lỗi, cái này thì lão phu không thể nói được!. Nó là quy tắc của cái phép này, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai biết!.
- Ồ!. Chậc!.
Lĩnh phú mất hứng chép miệng. Ngó lên hai cái xác đồng tử đang bị trói ngồi ngay ngắn trên hai cái ghế giống như hai tên hộ vệ trấn giữ phía trước đống của nả chất như núi của lão, bất giác khoé miệng nở nụ cười đầy thoả mãn. Đặng lúc sau, lão mới quay đầu cất giọng gọi thằng Đinh:
- Đinh đâu, lên tao bảo?.
Nhưng chẳng thấy tên gia nô đâu cả, phía cửa hầm chỉ thấy mỗi thằng Ba đang ngó nghiêng nhìn ngắm cái bình gỗ đặt trong góc tường. Lão bực bội quát:
- Thằng kia đừng có táy máy linh tinh!. Thằng Đinh đâu?!.
- Ơ, dạ!. Thằng Đinh...ơ nãy nó mới đứng ở cửa đây mà nhỉ?.
Thằng Ba giật thót mình khi nghe tiếng quát của lão phú, vội vàng nhỏm dậy ngó nghiêng tìm kiếm thằng bạn:
- Con mải xem thầy thi lễ nên cũng không để ý ạ!.
Thằng Ba gãi tai, ngước mắt lí nhí nói. Lão phú nhăn mặt, chuẩn bị phun ra một tràng quát tháo nữa thì phía dãy hành lang vọng tới tiếng la hét huyên náo của đám gia nhân, kèm theo những tiếng nổ " đoàng đoàng " như sấm dội tới, lão không trông thấy gì vì đã bị cánh cửa gỗ chặn lại, đang mất hồn vì quá bất ngờ, cứ sững ra như thế. Bà phú cũng giật nảy mình hốt hoảng kêu lên:
- Có chuyện gì ồn ào thế?!.
Lão Độ lúc này đang loay hoay thu dọn đồ nghề và đồ lễ nên không để ý lắm, cho là đám tôi tớ Nguyễn gia có vụ gì đó, lại tiếp tục cúi đầu dọn dẹp bàn lễ.
" Rầm!". Cánh cửa chính căn hầm bị một lực nào đó tác động vào bật tung ra. Vợ chồng lão phú hộ trợn măt đứng đơ ra như trời trồng giữa căn hầm chứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.