Trên đường trở về từ đám tang, cậu Khanh rủ ông em vào quán cháo lươn bà T ăn tối vì lúc này đã khá muộn. Mỗi người gọi ra một bát cháo đầy nóng hôi hổi. Cậu Khanh cúi đầu vừa thổi vừa húp xì xụp, ông em ngồi đối diện, hỏi qua làn khói bốc lên nghi ngút:
- Ban nãy cậu đi đâu vậy?.
- Cháu đi xem xét tình hình xem thế nào. Chú biết gì không, linh hồn cô bé ấy không có ở nhà.
- Cậu nhìn thấy được phỏng?.
- Vâng, nói ra cũng dài dòng lắm. Đại khái là linh hồn cô bé thì không thấy đâu mà lại thấy vong hồn kẻ khác chú ạ!.
- Là sao?. Có chuyện đó thật phỏng?.
- Vâng. Có lẽ thầy cúng nhà họ mời làm lễ gọi hồn cô bé về không được thành công. Cũng may là nó không theo vào quan được, không thì cũng phiền phức chán.
- Tôi không ngờ tâm linh nó lại phức tạp như vậy?. Thế giờ ta phải làm gì tiếp theo?. Ông em bối rối hỏi.
- Chú đừng vội, đêm nay về cháu sẽ cố tìm hiểu con chó nhà chú. Dù gì, chẳng phải là hai con mèo ranh kia sợ chú chó đó sao. Chú cứ về nhà nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng nhất định không dám bén mảng tới làm phiền nữa đâu.
- Tôi biết rồi. Tôi chỉ mong có thể giữ vàng lại nuôi như trước...cậu Khanh ạ!.
Khanh đang cắm cúi ăn, bèn dừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ông em lúc đó, một ánh mắt chất chứa sự lo lắng lẩn khuất nơi đáy mắt ông cụ. Anh khẽ mỉm cười trầm giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cho/581393/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.