Chúng tôi đang tâm thần hoảng hốt thì đột nhiên có người lôi giậtchúng tôi lại, tôi giật mình lùi lại phía sau mấy bước, quay đầu nhìnlại hóa ra là Điền Mộ Thanh đã kéo tôi và Mặt dày lại. 
Điền Mộ Thanh lớn tiếng nói: "Các anh không nhìn thấy nó không phải là người sao?" 
Ý thức của tôi và Mặt dày giờ mới khôi phục trở lại, nhớ lại vừa rồichúng tôi đã đi theo chiếc đầu của cô gái kia vào trong lớp sương mù,cũng không biết cô ả sẽ dẫn chúng tôi tới đâu, nghĩ lại cũng thấy sởntóc gáy. 
Mặt dày như chuẩn bị nghênh địch, cầm sẵn súng trong tay nhìn chămchăm ra ngoài cửa điện, nói: "Trông bộ dạng cô ả cũng ổn đấy chứ, tạisao lại chỉ có mỗi cái đầu nhỉ?" 
Tôi nói: "Bên dưới cái đầu còn có cổ, còn phía dưới cổ có cái gì thìtôi nhìn không ra. Thôn làng này đã hơn nghìn năm không có người ở, tựdưng ở đâu xuất hiện một cái đầu biết cười, bọn mình còn như mất hồn đitheo nó nữa chứ." 
Điền Mộ Thanh nói: "Hai anh mắt đờ dẫn đi theo nó, tôi cản sao cũng không được, may mà tôi còn lôi được hai anh lại." 
Mặt dày nói: "Tôi trông thấy cậu ta cứ sáng mắt lên đi theo cô ta, sợ cậu ta giở trò gì đó nên mới đi theo ngăn lại thôi." 
Tôi nói lại: "Nước miếng nước dãi ông chảy tùm lum còn nói tôi?" 
Mặt dày nói: "Trước giờ tôi luôn biết coi chuyện thiệt thòi thành chuyện có lợi cho mình, không thèm chấp cậu, tùy cậu tô vẽ." 
Điền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cam-ma-khoc-duoi-ho-tien-don/2384661/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.