Chương trước
Chương sau
Phó Lãng của lúc này vô cùng đáng sợ nhưng thật sự bên trong ấy lại tồn tại một nỗi sợ vô hình.

Chính bản thân chàng trai cũng đã nhận ra điềm chẳng lành sắp xảy ra với mình rồi.

Và đúng như vậy, Song Lãm đã bị sức mạnh của ngài bá tước đưa về phòng. Ngồi trên giường nhưng đã có dây xích buộc chân cậu lại.

- Ta sẽ không để em trốn khỏi ta lần nữa. Ta không chấp nhận cho điều này xảy ra nữa

Chàng trai nhìn khuôn mặt đầy u ám và đáng kinh hãi kia thì phát hiện người đàn ông đang mất kiểm soát:

- Phó Lãng! Ngài bình tĩnh lại đi. Phó Lãng...

Từng lời nói, từng tiếng gọi như đi thẳng vào tiềm thức đó để đánh thức vị ma cà rồng này quay về.

Đôi mắt ấy dần trở lại trạng thái bình thường, gương mặt cũng trở về dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày:

- Em cũng muốn rời khỏi ta. Em cũng giống người đó thôi!

- Em không có... ngài...

- Thôi được rồi. Đừng nói nữa

Người đàn ông đó rời khỏi căn phòng ấy. Những bước chân thật nặng nề đi xuống lầu, bác quản gia nhìn thấy dáng vẻ này lại cảm thấy lo:

- Ngài có ổn không?

- Song Lãm cũng muốn rời bỏ ta rồi

Chưa bao giờ bác quản gia cảm thấy đầu óc mơ hồ như bây giờ. Sao lại như vậy được? Ngài lại đa nghi nữa rồi

- Có hiểu lầm gì không? Hôm trước cậu Song Lãm còn hỏi ta là ngài yêu cậu ấy hay chỉ do cậu ấy là kiếp sau người đó

Đến lúc này đầu của ngài bá tước thông minh được vận dụng triệt để. Sao em ấy lại hỏi như vậy?

Song Lãm đang để tâm đến ta? Em ấy ghen với chính mình ở kiếp trước sao? Em sợ ta không yêu em sao?

Gương mặt đó đột nhiên lại lộ ra ý vui mừng và di chuyển siêu nhanh quay lại căn phòng ấy.

Còn chàng trai ở trong phòng đang cầm dây xích lên xem rồi lại vô vị bỏ nó xuống:

- Ở cạnh ngài ấy được trải nghiệm những cái mới lạ quá đó

Nếu chống cự mạnh mẽ như người trước thì sẽ không ổn một tí nào. Nên thuận theo chiều gió mà xem thôi!

Phó Lãng lúc này cũng đi vào đứng trước mặt của chàng trai và cậu cũng nhận ra sắc mặt này đã có sự thay đổi:

- Em đang sợ điều gì thì cứ nói với ta

- Sợ... gì?...

Chính bản thân của Song Lãm cũng cảm thấy mơ hồ vì điều này. Người đàn ông đi tới nâng cằm cậu lên:

- Em nghĩ xem tại sao bản thân lại muốn biết ta yêu em hay là do em giống người kia?

Câu nói này như đã đánh đúng những suy nghĩ trước giờ của cậu. Thì ra là mình đang sợ... sợ ngài ấy không yêu mình. Tuy đã nhận ra mọi thứ nhưng gương mặt đó vẫn tỏ ra mơ hồ:

- Em... em... không biết... em thật sự không hiểu nổi...

- Em đang sợ ta không yêu em

Ngài bá tước lại cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất ngốc nghếch. Sao lại có người khờ như bé thỏ này vậy?

- Vậy thì ngài trả lời cho em nghe được không?

Việc trước tiên anh lại cởi xích ra khỏi chân của cậu, di chuyển tốc hành để đi lấy thuốc.

Ngài bá tước khụy gối xuống, nắm lấy chân của cậu mà dịu dàng thoa thuốc:

- Sau này sẽ không dùng dây xích nữa, làm đỏ chân em hết rồi

Hành động này thật ấm áp nhưng cậu vẫn rất tức giận khi không nhận được câu trả lời từ ngài bá tước đây. Vậy mà gương mặt chàng trai lúc này lại trở nên tủi thân, buồn bã:

- Ngài... ngài đang tránh né câu hỏi đó sao? Nếu câu trả lời quá đau lòng thì ngài không trả lời cũng là điều tốt...

Phó Lãng nhìn thấy biểu hiện ấy của chàng trai lại vô cùng vui, lại cứ thích trêu chọc cậu. Anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân ấy:

- Nếu em đã biết điều đó thì ta sẽ không nói nữa

Người con trai ấy lúc này thật cảm thấy hoang mang và chẳng hiểu sao đôi mắt đó lại rưng rưng. Người đàn ông cũng luống cuống khi thấy cậu sắp khóc:

- Em đừng khóc nha! Ta yêu em mà! Đừng nghĩ linh tinh nữa bé cưng.

Ngài bá tước ôm lấy cậu và chính bản thân cậu cũng cảm thấy vui nhưng cũng thấy tức khi bị ngài ta lừa như thế!

- Ngài... chỉ giỏi chọc ghẹo em. Em không chơi với ngài nữa

Chàng trai đẩy người đàn ông đó ra vẻ mặt giận dỗi khiến ngài ta lại càng cảm thấy mê mẩn:

- Giận rồi sao? Khi em giận lại rất quyến rũ

Người con trai này đứng lên thì chân lại bị tê nên lại ngã vào trong lòng của ngài bá tước:

- Em chủ động vậy thì...

- Chân em bị tê thôi!

Thế rồi chàng trai lại lăn ra giường rồi trùm chăn lại, đôi mắt lim dim:

- Em muốn ngủ nữa sao?

- Đúng rồi, em lười quá!

Đột nhiên người đàn ông lại tiến tới khuôn mặt cậu, nắm hai tay giữ chặt xuống giường:

- Vận động chút thì em sẽ cảm thấy hết lười thôi!

- Ngài...

Cái miệng kia vẫn còn đang muốn nói thì đã bị nụ hôn của anh chặn lại. Cậu cũng rất phối hợp mà hôn lấy anh.

Đôi môi kia chẳng dừng lại ở môi cậu mà đi qua tai, mút nhẹ cái tai làm cho cả người cậu như có dòng điện chạy qua.

Lân la xuống vùng cổ mà ngài bá tước yêu thích. Cái lưỡi khẽ lướt trên đó rồi đặt một nụ hôn lên.

Anh còn cởi nút áo chàng trai nhưng rồi con người ấy đã nắm lấy tay của ngài ma rồng này lại:

- Em muốn xuống nhà ăn... em đói bụng rồi.

- Ta cũng có thể cho em ăn no

Lời nói vừa hết thì người đàn ông lại hôn ngực cậu, đưa lưỡi ra để trêu chọc bông hoa hồng nhỏ kia:

- Ưm... Phó Lãng... ngài dừng lại đi

- Cơ thể em lại không nói như vậy!

Tay của anh dần đi vào trong quần, chạm vào tiểu bảo bối, xoa xoa, nắn bóp làm cho ngón chân của cậu phải co rút lại:

- Em không muốn mà... Ngài đừng...

Đôi mắt của chàng trai dần đỏ hoe, người đàn ông thấy vậy cũng hoang mang mà dừng lại. Gài nút áo lại cho cậu:

- Ta không làm gì em đâu. Đừng sợ nha!

Anh đỡ người con trai ấy ngồi dậy, cậu lúc này lại ôm chầm lấy người của anh. Tự dưng mình lại không muốn, ngài ấy chắc đã cảm thấy buồn rồi.

- Chắc do cơ thể em đang khó chịu nên mới... hay là mình tiếp tục đi...

- Xuống lầu ăn chút gì đi. Ta không phải chỉ muốn những thứ đó từ em

Lại là câu nói thật trái lòng, Phó Lãng dịu dàng xoa đầu Song Lãm để cậu cảm thấy an lòng hơn.

Nhưng ta thật sự muốn em, rất muốn "ăn" em thêm lần nữa!

Ngồi dùng bữa cùng nhau mà người đàn ông ấy vẫn luôn rất lạnh lùng, chàng trai chủ động gắp thức ăn đút:

- Cái này ngon nè!

Thế mà ngài bá tước lại tránh mặt sang chỗ khác. Lẽ nào là giận vì mình không "cho" sao?

- Ngài không thích ăn cái này sao?

- Chỉ là không muốn ăn thôi! Em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đến tập đoàn có chút việc.

Cậu lại không chịu từ bỏ mà nắm lấy tay người đàn ông lại và dùng đôi mắt long lanh để nhìn:

- Ngài phải đi thật sao?

- Ta sẽ về nhà sớm

Vị ma cà rồng xoa đầu chàng trai vô cùng dịu dàng nhưng gương mặt ấy chẳng biểu hiện chút gì là sự vui vẻ.

Chàng trai mang gương mặt suy tư tưới nước cho cây ở trong khu vườn. Chẳng hiểu nổi sao lúc đó mình lại từ chối! Hay do đột ngột quá?

Thuộc hạ là Khắc Từ bất ngờ chạm vào vai của Song Lãm khiến cậu phải giật mình nhìn qua:

- Cậu làm gì mà ngơ ngẩn vậy? Cái cây bị tưới đến sắp úng rồi

- Cũng không có gì đâu. Lạ ghê hiếm khi thấy anh ra ngoài lắm mà?

- Chỉ có những ma cà rồng có năng lực mạnh, đã sống vô cùng lâu mới có thể chống chọi lại ánh sáng mặt trời còn tôi chưa có khả năng đó

Vòi nước được hướng sang cái cây khác, người thuộc hạ ở cạnh như có gì muốn nói nhưng vẫn im lặng:

- Anh có muốn nói sao? Cứ nói đi

- Tôi thật sự rất lo cho cậu. Ngài ấy trước giờ đều dùng bạo lực và còn ra tay rất nặng

Người con trai lại cảm thấy hứng thú nên đã tắt nước, người này sao cứ có vẻ kì lạ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.