Song Lãm không thèm để ý mà quay người sang chỗ khác cầm cái gối của Phó Lãng ném đi:
- Em không thèm ngủ cùng ngài nữa
Anh vẫn điềm tĩnh nhặt cái gối để lên giường rồi nhìn vào gương mặt phụng phịu, giận dỗi kia:
- Em có chắc là ta đi thì em sẽ ngủ được không?
- Vậy ngài cứ thử đi
- Không thử. Bởi ta sẽ không ngủ được khi thiếu em
Ngài bá tước lại bất ngờ đè chàng trai dưới giường, ánh mắt đầy mê hoặc ngắm nhìn khuôn mặt ấy:
- Ngài làm gì vậy? Em muốn ngủ rồi
- Ta cảm thấy rất... khó chịu...
Đang ở trên người cậu thì Phó Lãng lại lăn ra giường với khuôn mặt nhăn nhó làm cho chàng trai lo lắng mà ngồi bật dậy:
- Ngài bị làm sao? Để em gọi quản gia?
Chưa kịp đi thì đã bị anh nắm lấy tay và ném cậu xuống giường. Cả thân thể kia trấn áp trên người cậu. Không ngờ lúc này ngài bá tước lại để lộ ra răng nanh:
- Ta muốn máu của em! Em sẵn sàng không?
- Ngài đừng có hút hết máu em...
Lời nói đã bị ngắt ngang khi đôi răng nanh kia đã đâm thẳng vào cái cổ trắng trẻo, thơm ngon ấy. Chẳng hiểu sao bị hút máu nhưng cả người chàng trai lại cảm thấy hưng phấn và tê dại đến lạ:
- Ưm...
Khi dừng hút máu thì anh dùng cái miệng còn đọng lại những giọt máu đó mà hôn lên đôi môi của cậu. Mùi vị của máu lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ca-rong-thich-cuong-doat/2728384/chuong-31.html