Khi đã đi xa ra khỏi ngồi nhà ấy lòng cậu thật quằn quại, như có gì đó châm chích trái tim nhỏ bé ấy khiến nó không ngừng rỉ máu.
Nhìn đôi bàn tay đã chở run run lại càng thấy đau nhói khi đã đẩy ngài bá tước ngã xuống. Phó Lãng chắc đau đến bản thân chẳng còn chút sức lực nào nên mới dễ dàng bị một nhân loại thế hạ gục.
Bàn tay Song Lãm đầy khó khăn cầm lấy điện thoại ra nhìn cái tên Khải Mạc trên danh bạ lại càng siết chặt tay. Chỉ có như thế thôi!
- Sao tối vậy rồi còn điện mình? Cậu có gì sao?
- Cho mình đến ở nhờ nhà cậu được không?
Giọng nói của cậu lúc này run rẩy như sắp khóc làm cho Khải Mạc đang trên giường cũng phải vội vã đi tìm chìa khóa:
- Cậu gửi định vị qua đi. Mình đến ngay
Sau khi biết được nơi chàng trai đang ở thì người bạn ấy lập tức lao ra khỏi nhà. Đôi mắt rưng rưng đó vẫn cố kìm nén lại, không được khóc phải thật bình tĩnh như không có gì.
Cứ cố trấn an bản thân và đã rất nhanh chóng thì người bạn đấy đã đến bên cạnh cậu. Vô cùng lo lắng mà nắm lấy hai cánh tay cậu:
- Vẫn ổn chứ? Cậu có bị đau ở đâu không?
- Mình không có...
- Vào xe rồi về nhà mình trước đi
Khải Mạc dịu dàng mở cửa xe ra rồi để người con trai ngồi vào ngay ngắn thì mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Người bạn này ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ca-rong-thich-cuong-doat/2728371/chuong-35.html