"VẬY NẾU ĐỢI ĐẾN BẢY, TÁM MƯƠI TUỔI HUYNH MỚI ĐƯA VỀ CHO TA, LẼ NÀO HUYNH NHỚ TA CẢ ĐỜI?"
"THÌ LÀ NHỚ CẬU CẢ ĐỜI ĐẤY."
________________________________________________________________________________
Lúc Tiểu Viên buông người nhảy xuống, những cành nhánh quanh cậu ta đều rung lên. Trịnh Uyên không chuẩn bị, theo phản xạ níu lấy bàn tay của Tiểu Viên ở gần bên nhưng chỉ bắt được khoảng không, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Đến khi cậu khó nhọc ngồi vững lại, nhìn xuống bên dưới tàn cây thì thấy Tiểu Viên đang đứng dưới đó ngước lên sung sướng cười. Trăng sáng vằng vặc soi sáng đôi ngươi cậu ấy, nhưng chẳng hề dữ dội như mặt trời buổi ban ngày. Nụ cười của Tiểu Viên bỗng dưng có thêm sự ranh mãnh, khiến cho Trịnh Uyên nhìn mà tim đập dồn.
Cậu ta hì hì cười, vẫy tay với Trịnh Uyên, "Xuống đây đi, ta cõng cậu về."
Trịnh Uyên sửng sốt, sực nhớ ra mình còn ngồi trên cây. Chạc cây cao như thế, Trịnh Uyên nhất quyết không trèo xuống nổi, còn Tiểu Viên cứ giữ khư khư bộ dáng chờ xem kịch hay. Trịnh Uyên biết cậu bị chọc ghẹo, có giận cũng không giận nổi, nhưng cũng rất muốn khóc. Cậu chưa từng học võ, cũng chưa bao giờ leo núi trèo cây như lũ trẻ con bình thường khác, vừa rồi có Tiểu Viên ngồi một bên nên cũng không nghĩ gì xa xôi. Bây giờ cúi xuống nhìn mới thấy hai chân đang thò ra lủng lẳng, còn cánh mặt đất một quãng khá xa nữa.
Trịnh Uyên hốt hoảng, nhưng không muốn mở miệng cầu xin Tiểu Viên, chỉ lấy mắt nhìn cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-uyen/2544817/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.