MỚI MỘT NĂM TRƯỚC, CẬU CÒN NGHĨ SẼ QUÂY QUẦN CÙNG NGƯỜI ẤY BÊN BẾP LỬA HỒNG, BÊN VÒ RƯỢU ẤM, CỨ NHƯ VẬY MÀ BẦU BẠN NHAU CẢ CUỘC ĐỜI.
________________________________________________________________________________
Nhị vương tử Trịnh Uyên về nước, đồng thời phía đông nước Trịnh cũng truyền tới tin tức Ngụy đế Cẩn Hâm nổi cơn thịnh nộ. Ninh Vũ đế, phụ thân của Trịnh Uyên, còn chưa đến tuổi tri thiên mệnh nhưng ông đã có bộ dáng của một lão già mệt mỏi, khí tức suy sụp. Những năm tháng đứng giữa chống đỡ hai nước Ngụy Tề đã vắt kiệt mọi sức lực, để ông bây giờ như một gốc cây già cỗi bị bão tố quật gãy hết cành nhánh nên không còn chịu đựng được một tàn phá nào nữa. Ông ở trên điện Bích Nguyên trong cung điện nhà Trịnh, mắt nổi gân máu đỏ hòm hòm nhìn Trịnh Uyên đang quỳ xưng nhi thần bên dưới, cố gắng tìm kiếm trên người cậu một dấu vết gì đó của người Đại phi mà ông từng sủng ái nhất.
"Mi quay về làm gì?" Ông run run giọng, mơ hồ nói, "Đại phi quy tiên từ lâu rồi, mi quay về làm cái gì?" Ông gắng sức nện mạnh kim trượng hình đầu hổ xuống đất, mỗi một trượng đều nện thẳng vào tim gan Trịnh Uyên.
"Nhi thần chưa kịp hiếu thuận mẫu phi, nên càng phải ở lại bên cạnh phụng dưỡng phụ hoàng."
"Nói bậy, nói bậy!" Ninh Vũ đế nện kim trượng thêm nhiều lần nữa, ông hào hển thở, tựa hồ như một con thú dữ bị mù trong cơn cuồng quẫy. "Trưởng huynh, ấu đệ của mi đều ở bên cạnh trẫm. Trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-uyen/2544782/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.