Hồ Anh Vũ sớm nổi tiếng ở văn phòng là người đi muộn về sớm. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, 9h Hồ Anh Vũ đi làm thì 10h đã thấy cô về. Sếp Như nhiều lần lên tiếng đều thấy nước đổ đầu vịt thì về sau đành bất lực mặc cô muốn muốn làm gì thì làm.
Đồng nghiệp thấy vậy thì bất bình lắm, nhưng những lúc như vậy chị Như chỉ lắc đầu nói.
- Phải rồi, lên tôi mới cầm tinh con mèo, cô ta là chó đấy.
Cả đám hợp lại trừng mắt nhìn cô. Nếu chỉ nhìn mà cũng có thể giết người thì không biết Hồ Anh Vũ đã chết bao nhiêu lần rồi.
Hồ Anh Vũ nhìn họ lè lưỡi, rồi ôm túi sách chạy như bay ra khỏi phòng. Hiển nhiên là, cô mà còn chần chừ không lo chạy thì kiểu gì cũng chết không toàn thây cho xem.
Hồ Anh Vũ chạy ra khỏi văn phòng vẫn cố ngoái đầu nhìn lại. Trên tầng hai, Trình Hoa tức sôi máu. " Con bạn chết tiệt, cứ đợi rồi xem."
Hồ Anh Vũ bật cười sảng khoái, tiếng cười của cô vang vọng trước cửa văn phòng.
Mải cười đùa mà không chút để ý, lúc quay người lại cô thiếu chút nữa va phải vệ hoa ven đường.
- Aaaaa.
Đang lúc đau đớn thì nghe sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ. Theo bản năng Hồ Anh Vũ quay đầy nhìn lại, thời khắc bốn mắt gặp nhau, cả người cô chết sững.
Tin được không, Tần Duệ Minh đại giá quang lâm đến công ty cô?
Tất nhiên là không tin được rồi!
- Hậu đậu như em sao có thể làm luật sư?
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3460/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.