Hồ Anh Vũ ngủ một mạch đến bốn giờ chiều thì bị tiếng điện thoại ồn ào đánh thức. Cô nhăn mày khó chịu áp điện thoại bên tai.
- Cái con bé bất hiếu này!
Hồ Anh Vũ bị giật mình suýt chút ngã ngửa. Giọng nói này... là mẹ cô!
- Ai gọi tới vậy? - Một câu hỏi mang ý nghĩa hỏi cho có. Hồ Anh Vũ giám thề với chúa, tiếng hét to như vậy cái người nào đó không thể không nghe thấy. Rõ ràng là một con sói nhưng lại luôn giả mình là một chú cừa non vô hại. Cô khinh!
Tần Duệ Minh mở ra đôi mắt như chim ưng nhìn cô chăm chú. Anh ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Hồ Anh Vũ từ phía sau. Lại lười biếng để cằm mình tựa trên vai cô.
Giọng anh truyền qua điện thoại, truyền thẳng đến tai bà Hồ. Thái độ lão phật gia nào đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bà hớn hở thúc dục.
- Duệ Minh phải không? Mau đưa điện thoại cho thằng bé, mẹ muốn nói chuyện với nó.
Nếu muốn nói chuyện với Tần Duệ Minh thì sao không gọi điện thẳng vào số máy anh ta, gọi cho cô làm gì? Hồ Anh Vũ trong lòng ai oán, đúng là con gái không bằng con rể.
Hồ Anh Vũ bĩu môi giận dữ, lắc mạnh vai khiến ai đó không phòng bị ngã díu mặt về phía trước. May thay, anh đang ngồi trên giường, chứ không hậu quả thật khó lường.
Hồ Anh Vũ ném thẳng điện thoại vào người Tần Duệ Minh, rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3208829/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.