11 giờ đêm.
Giờ này hẳn quản gia Hà và người làm đã đi ngủ sớm. Hà quản gia cũng nói từ hai năm về trước anh thường không hay về nhà. Giờ đợi thêm nữa có thể sẽ vô vọng. Cô nên về với Trình Hoa thì hơn. Thế nhưng Hồ Anh Vũ vừa cầm túi xách nên thì cửa phòng đẩy mở, Tần Duệ Minh bước vào với bộ dạng say khướt.
Không nghĩ nhiều, quẳng túi xách xuống ghế, Hồ Anh Vũ chạy lại đỡ anh.
Tần Duệ Minh nhăn chặt hàng mày, hai mắt khép hờ, có người chạm vào mình, anh không vui muốn đẩy ra nhưng khi nhìn kĩ người trước mắt là ai, cánh tay anh lại buông thõng.
- Vũ nhi? - Tần Duệ Minh hỏi với vẻ mặt không giám tin.
Hồ Anh Vũ khẽ nhướn mày, gánh anh trên vai cô khó khăn nói.
- Duệ Minh, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu vậy?
- Vũ nhi, anh...
-Ừ?
Hồ Anh Vũ im lăng nghe hết lời anh nói thế nhưng anh lại chẳng nói tiếp.
Cô hiếu kì quay mặt sang nhìn Tần Duệ Ming, không biết từ lúc nào anh đã đổ gục hoàn toàn trên vai cô.
Hồ Anh Vũ mặt cười méo mó, đỡ được anh nằm xuống giường cô gần như kiệt sức.
Đứng từ trêm cao nhìn xuống, mặt cô tĩnh lặng như mặt hồ không gợi sóng. Yêu anh bao nhiêu cô càng hận anh gấp bội. Nếu anh yêu Cúc Phương, sao lại còn tiếp cận cô?
Phải rồi, sau lần Cúc Phương tới nhà, cô không còn gặp chị ta nữa. Nhưng Hồ Anh Vũ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tuong-cua-em-la-duoc-yeu-anh/3208822/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.