Đại Việt thời kỳ này mặc dù cơ sở vật chất chủ yếu đến từ gỗ và đá thế nhưng việc bảo vệ môi trường xem như đã thập phần hoàn mỹ.
Chí ít không có như hậu thế khắp nới chặt phá rừng cây xây các loại khu công nghiệp.
Rời khỏi quan đạo khoảng vài trăm bước về cơ bản chính là cỏ dại rậm rạp, may mắn dựa theo tiêu chuẩn về quan đạo của Đại Việt, đường lớn rộng ít nhất một trượng, hoàn toàn thoải mái phân chia thành hai làn cho hai chiều ngược xuôi, đất ở quan đạo cũng vô cùng bằng phẳng ít chỗ ẩn nấp, người dân đi lại không phải lo lắng chuyện đột nhiên có ai đó nhảy ra nói đường này do hắn mở...
Lão xa phu... không hiện kẻ này tại đã trở lại mới diện mạo chân thật, y trẻ tuổi tuân tiếu mang theo nụ cười bình dị, hai bên con ngươi hữu thần hắc bạch phân minh, khí chất bất phàm thế nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác ôn hoà dễ chịu.
Quả thật sau hai năm mọi thứ đều đổi khác, Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh xưa đâu bằng nay...
Ngoài trời mưa vẫn đổ, chiếc xe ngựa từ An Sinh Thôn muốn đến Yên Hưng trước giờ giới nghiêm phải cố sức lao nhanh trong làn mưa, may mắn quan đạo ở Hải Đông nổi tiếng với con đường xám, cực kỳ bằng phẳng dễ đi thế nên việc lao băng băng là không khó.
Ngoài một tên xa phu lầm lỳ ít nói đang đánh xe bên ngoài, đồng hành cùng Lý Dương Minh lần này là một tiểu tử tầm 6-7 tuổi cũng ngồi bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360733/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.