Chương trước
Chương sau
Tô thị Trạch Viện , bên trong thư phòng, Mạc Hiển Tích lão nhân đang xoạt xoạt nâng bút viết nhanh, thần thái tập trung, thư pháp như rồng bay phượng múa.
Từ ngày bị bãi chức thượng thư, lão Mạc tâm lý ngược lại càng như nhẹ gánh, tâm cảnh tốt đẹp, chữ viết càng thêm phần nhẹ nhàng khoái hoạt.
Đặt xuống cấy bút viết, chợt thấy lão quản gia nói có người muốn gặp bản thân, lão Mạc có phần nghi hoặc liền hỏi lại.
- Phúc Bảo, người nói có ai muốn tìm ta?!
Thời cổ đại bình thường khách nhân muốn gặp mặt gia chủ trước phải dâng lên Bái Thiếp để gia chủ có thể sắp xếp thời gian, sau mới báo lại ngày giờ báo phỏng.
Thậm trí nếu bái thiếp quá nhiều, chuyện vị trực tiếp cự tuyệt hoặc khách nhân bị gia chủ quên lãng là chuyện bình thường.
Lão Mạc nay một giới bạch thân, không có còn nhiều quy củ như trước, thế nhưng xuất thân là người học vấn, tự nhiên có nề nếp gia giáo riêng.
Hiện tại thời gian đã là tối muốn, khách nhân lại là khách không mời, lão Mạc hoàn toàn có thể trực sai quan gia tiễn khách
Phúc Bảo theo hầu Mạc phủ lâu năm, tự nhiên nám rõ tính cách của Mạc Hiển Tích, thế nhưng kẻ đến lại đặc biệt, không thể xét theo lệ thường, không chần chờ bao lâu, lão chắp tay kính cẩn đáp:
- Bẩm lão gia, là Dương Đoa Hoa nữ tướng nói có việc khẩn cấp xin gặp!
“Dương Đoan Hoa?”
“Việc khẩn cấp muốn tìm ta?!”
Mang theo tâm trạng nghi hoặc, Mạc Hiển Tích trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lão Mạc vẫn phất tay ra lệnh cho lão Phúc Bảo mang người dẫn tiến vào bên trong.
Dương Đoan Hoa không phải không hiểu quy củ, chỉ là việc này có chút gấp kiến nàng chủ động bỏ qua, có lão quản gia Phúc Bảo dẫn đường, nàng mang theo phong thái quân nhân vừa khẩn trương, vừa mạnh mẹ tiến vào bên trong.
Vừa thấy một thân bạch y Mạc Hiển Tích ngồi đó, họ Dương lập tức tiến lập tức chắp tay nói:
- Mạc bá phụ, Dương Đoan Hoa đường đột đến, mong Mạc bá phụ chớ trách!
Mạc Hiển Tích mỉm cười, hiện tại mặc dù bạch thân nhưng phong thái lệ độ của bậc quân tử vẫn còn tại, giơ tay nhấc chân cũng để cho người ta cảm giác thoải mái, lão hiền hoà mời Dương Đoan Hoa ngồi xuống, sai bảo hạ nhân dâng trà rồi quay sang hỏi thẳng:
- Không biết Dương hiền nữ đến tìm lão già ta là có chuyện gì?
Dương Đoan Hoa cũng chẳng cong cong cuốn cuốn, từ ngực áo rút ra tấm ngân bài, trực tiếp đưa ra nói:
- Đoan Hoa ngu dốt, muốn đến hỏi Mạc bá phụ xem... liệu này có biết lai lịch của vậy này.
Mạc Hiển Tích bàn đầu nhìn thấy tấm ngân bài còn có chút sửng sốt, từ chỗ Dương Đoan Hoa tiếp nhận tám ngân bài, lão nâng lên nhìn ngang ngó dọc một vòng, khuôn mặt biểu lộ dần biến phức tạp, miệng lẩm nhẩm bốn chữ “phụng chỉ càn khôn” viết kẻ trên đó.
Lão nhíu mày, quay sang hỏi:
- Hiền nữ thấy vật này ở đâu?
Dương Đoan Hoa ngập ngừng đôi chút, cuối cùng lựa chọn không có giấu giếm, tinh chỉnh tóm tắt lại vụ án vừa mới xảy ra một lượt, sau cùng nàng nói:
— QUẢNG CÁO —
- Mạc Bá Phụ, vật này rất có thể là thứ trên người đám hung thủ để lại, Dương Đoan Hoa muốn đến đây để thỉnh giáo lai lịch của nó, mong có thể dựa vào tang vật bắt giữ đám ác tặc này quy án!
Mạc Hiển Tích đầu gật gù, thế nhưng lại lựa chọn im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng lão đột nhiên lắc đầu thở dài rồi nói:
- Ta hiểu tâm trạng của hiền nữ vội vàng, thế nhưng... có lẽ hướng suy nghĩ này của hiền nữ không đúng lắm đâu?
Dương Đoan Hoa nghe vậy không khỏi cau mày, chắp tay vấn:
- Mong Mạc bá phụ giải hoặc, Đoan Hoa rốt cuộc sai ở đâu?
Lão nhân khẽ thở dài lắc đầu, phất lên tay áo chỉ vào tấm ngân bài, lão nói:
- Phụng chỉ càn khôn bài, hai chữ nằm ngang tách riêng ra thành Phụng Càn, nói đến đây hiền nữ liền hiểu chứ?!
Phụng... phụng càn?
Dương Đoan Hoa trợn tròn con mắt, tựa nghe sét đánh ngang tai mà sững sờ quá đỗi.
Lão Mạc không có lên tiếng chấn an, ánh mắt mười phần đăm chiêu, trầm giọng nói:
- Phụng Càn nhất mạch đã tuyệt hậu từ lâu, thứ ngân bài này lại dễ dàng có thể làm giả, không thể không đề phòng!
- Tiểu nữ đã hiểu, cảm tạ Mạc Bá Phụ đã giải hoặc!
Dương Đoan Hoa thật vọng ra mặt, sau thì chắp tay cảm tạ, nói bản thân có sự vụ, không thể ngồi lâu xin cáo từ.
Duỗi mắt nhìn theo một thân anh khí lẫm liệt Dương Đoan Hoa rời đi, Mạc Hiển Tích lặng người trong phòng, nhấp trà rồi khẽ than thở:
- Người chết, đèn diệt, cần phải đến mức như vậy chứ?!
...
Án mạng liền hoàn từ lúc diễn ra cho đến lúc lập án chỉ diễn ra vòn vẹn trong nửa canh giờ đồng hồ, trong khi Dương Đoan Hoa bản thân dựa vào manh mối chạy đi tìm người trợ giúp thì Đỗ Tướng quy củ hơn, trước phong tỏa thành, sau điều báo lên cấp trên.
Tạm không bàn mà mức độ ác liệt thì vụ án này diễn ra vào chính Thọ Điển của Bệ Hạ, không biết những kẻ này là ai thể nhưng thật sự gan to bằng trời, Đỗ Tướng theo lý trí cũng phải cẩn thận đối đãi.
Hình Bộ hiện tại còn đang tập trung điều tra vụ án thuế bị mất ở nam, hơn nữa Thọ Điển của Bệ Hạ cũng đã tới thế nên hồ sơ vụ án này Đỗ Tướng tạm thời tiếp quản, bảo lưu tại Đô Hộ Phủ Nha, Ngô Toái tên này mang tới bằng chứng, tự nhiên cũng phải theo trở về để tiến hành lấy cung.
Quay đầu an ủi Lưu thị bụng mang dạ chửa một câu, họ Ngô cố tỏ ra thoải mái vô lo thế nhưng thật tâm cũng run như cầy sấy.
Dân thấy quan binh như chuột thấy méo, đặc biệt án mạng cỡ lớn liên đới càng rộng, theo như bình thường chọn lựa Ngô Toái hẳn sẽ bo bo giữ mình, đánh chết cũng không ló đầu ra.
Nhưng ai biểu điều tra lần này lài là Đỗ Tướng chứ?
— QUẢNG CÁO —
Cha của chủ tử chính là lão chủ tử, Ngô Toái đã sớm lền thuyền của Đỗ thị, Đỗ thị càng mạnh thì chỗ dựa của hắn sẽ càng vững trãi.
Nếu án này phá, Đỗ Tướng thăng quan phát tài, Ngô Toái tự nhiên lĩnh công đầu.
Thân là thương nhân, hắn hiểu rõ phúc họa luôn song hành, cho đủ lợi nhuận thì mạng già hắn cũng dám thử liều một phen.
Ngay khi đám quan binh rời đi, lén lút trốn tại bóng, có một vài thân ảnh cũng theo đó lén lút rời đi, thẳng hướng về hoàng cung.
...
Khung cảnh trở lại với Thiên An nội điện.
Mang theo tâm trạng bồn chồn, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không còn tâm trí đâu mà đặt vào bữa tiệc trước mắt.
Càng ngẫm nghĩ, đáy lòng của Đỗ Anh Vũ không hiểu sao càng dâng lên những dự cảm không tốt.
Người ta hay nói phúc bất trùng lại, họa vô đơn chí, Đỗ Anh Vũ bản thân hắn không phải là kẻ quá mê tín, thế nhưng nếu mà phải tin thì so với may mắn hắn lại càng tin vào chuyện xui xẻo nhiều hơn.
Bàn cờ chính trị hiện tại hiện vẫn là quá lớn so với một tay mơ như hắn, vẫn là nên để các đại lão chơi với nhau đi.
Cả nghĩ một hồi, Đỗ Anh Vũ cảm thấy có chút nặng đầu, thế là lấy lý do không được khỏe, muốn ra bên ngoài hít thở một chút không khí để trốn ra bên ngoài, sau thì lấy cớ chuồn đi.
Cha hắn lúc này còn chưa có đến, vậy thì chẳng có lí do gì đáng để hắn tiếp tục nán lại cả.
Trần Độ cũng đương lúc muốn quay sang nói chuyện với họ Đỗ, không nghĩ tới thằng nhóc này lại tiếp tục đánh bài chuồn mất thì liền cảm thấy hết nói nổi.
Được ngồi cạnh một Thái Sư đương triều bình thường là một cơ hội hiếm có, ai ai cùng muốn tranh thủ.
Thế nhưng thằng nhóc con này lại chẳng để nó vào mắt!
Vô tâm đến mức Trần Độ lão nhân còn cảm thấy tổn hại lòng tự trọng, nghiến rằng thầm mắng Đỗ Anh Vũ vô tri.
Lý Kế Nguyên ngồi kế bên, thấy hết biểu tình trên khuôn mặt của ông bạn già thì không khỏi bật cười, nháy nháy đôi mắt hài hước nói:
- Thế nào lão Trần, ta đã nói thằng nhóc này rất thú vị rồi mà.
- Quái gở thì đúng hơn! - Trần Độ liếc xéo sang chỗ lão Lý, thẳng thừng đáp.
Đối với Trần Độ để mà nói thì nếu bảo Đỗ Anh Vũ hắn bản tình trẻ con cũng chẳng phải, nói người lớn cũng không đúng, tiểu tử này đúng dạng nửa nạc nửa mỡ, hành sự khó lường lại còn trơn như lươn trạch, nếu không phải tại thư phòng ngày đó chứng kiến những lời mà Đỗ Anh Vũ lén lút viết ra giấy, cảm nhận được khí độ bất phàm trong từng câu chữ thì Trần Độ hẳn cũng chẳng thèm quan tâm đến tên nhãi con nay làm gì.
Khi Đỗ Anh Vũ vừa rời đi, Nguyễn Dương từ chỗ Nguyễn thị trùng hợp cũng đi tới bàn của Trần Độ, hướng về hai lão nhân kính cẩn hành lễ:
- Học sinh Nguyễn Dương gặp qua hai vị trưởng giả.
Nguyễn Dương tự xưng là học sinh, lại không gọi quan vị của Trần Độ, đây là muốn dùng thân phận Thái Học Sinh của mình đẻ ứng với Tế Tửu của lão Trần, lão Trần liếc qua liền hiểu thiếu niên này có ẩn ý muốn lấy học vấn để kéo quan hệ với bản thân, chuyện này lão tại Quốc Tử Giám lão gặp qua không ít thế nên cũng chẳng bất ngơ
— QUẢNG CÁO —
Trần Độ tự nhiên không có chấp nhặt, cười mỉm bày ra khuôn mặt hoà ái tiếp lấy.
- Ồ! Không biết Nguyễn công tử có gì muốn nói?
Lão Trần nói chuyện không quá mức kịch liệt, thế nhưng bên trong đó ẩn chứa uy thế cùng thái độ không gần không xa khiến Nguyễn Dương có chút không tự nhiên.
Thế nhưng nếu đã tiến thì họ Nguyễn cũng đã chuyển bị kỹ lưỡng, từ bên trong tay áo, hắn rút ra một mẩu giấy, bên trong đó được nắn nót viết lại hai câu, Trần Độ nhìn thấy hai dòng này tự nhiệm cảm thấy quen mắt.
Không chờ lão Trần kịp phản ứng, Nguyễn Dương đã phủ đầu, hai tay nâng lên mảnh giấy, kính cẩn nói:
- Không dối gạt Thái Sư đại nhân, học sinh hôm trước tại Quốc Tử Giám thu dọn sách bút, tình cờ nhìn thấy được Thái Sư viết hai câu này để lại trên bàn, thật sự kinh động như gặp thiên nhân, đạo lý bên trong đó khiến học sinh ngày đêm không ngủ để tự vấn, hôm nay gặp Thái Sư, Nguyễn Dương liền mạo muội tới hỏi... đạo luận này vẫn còn phía sau sao?
Ách!
Khuôn mặt cười của Trần Độ chợt cứng lại, nhìn vào mẩu giấy trên tay Nguyễn Dương, trên đó ghi:
“Người sống dưới gầm trời, có ba thứ không thể cười: Không cười thiên tai, không cười nhân họa, không cười tật bệnh!”
“Người sống trên mặt đất, có ba loại người không thể nhục: giáo viên trồng người, y sư cứu bệnh, hộ quốc quân đội!
Hai câu này đều là đạo lý căn bản, cường hoành trực diện, tựa như là điều răn đe bên trong hình pháp chứ không phải kiểu cong cuốn khuyên người hướng đạo.
Đây cũng là thứ mà Trần Độ ngày đó thấy Đỗ Anh Vũ viết đi ra, từ đó liền cảm thấy ấn tượng nên chép lại một bản.
Ban đầu lão định dùng để thuyết giảng đám Thái học sinh trong Quốc Tử Giám, chỉ là lão nhận thấy hình như vẫn chưa đầy đủ, ngày đó Đỗ Anh Vũ rõ ràng viết thiếu, thế nên mấy lần Trần Độ muốn qua gặp bảo họ Đỗ bổ sung...
Chỉ là tên học này thoắt cái liền chẳng thấy đâu khiến lão Trần vồ hụt mấy lần.
Lúc này Nguyễn Dương lấy lý do xin chỉ giáo chạy tới chỗ Trần Độ hỏi thăm khiến lão nhất thời không biết phải đáp ra sao.
Cuối cùng, lão ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Chuyện này để sau hãng bàn, vấn đề này ta định sang Xuân làm một đạo đề cho các ngươi viết luận, hiện tại giảng trước cho ngươi là thiếu công bằng với người khác.
Nguyễn Dương ồ lên một tiếng, làm ra vẻ bản thân vội vàng càn rỡ, tức khắc cúi đầu nhận lầm.
Ngay khi cảm thấy ánh mắt Trần Độ chuyển hướng bất thiện, Nguyễn Dương biết lúc này dây dưa liền không thông minh, lập tức lấy lý do để tránh lui.
Dùng ánh mắt đuổi đi được họ Nguyễn, Trần Độ lão nhân lúc này mới khẽ thở ra được một hơi, lão ta thầm hạ quyết tâm...
Đợi thằng nhóc con kia về, nhất định phải ép hắn viết ra toàn bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.