Ngự Thư Phòng tiểu triều nghị vẫn đang diễn ra.
Đỗ Anh Vũ hai tay đút vào bên trong tay áo, tựa như bình vôi cúi đầu đứng tại một góc, nói thật hắn có chút chán ghét cái không khí ở đây, cảm thấy bí bách vô cùng.
Thế nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn phải tiếp tục.
Đỗ tiểu tử hắn biết tại sao Bệ Hạ hết lần này đến lần khác lại gọi hắn đến đây dự thính.
Ý tứ Bệ Hạ rất rõ ràng là đang muốn hắn sớm quen với chuyện này!
Với thân phận cũng như địa vị của mình thì đây là là chuyện sớm muộn đói với họ Đỗ, thế nhưng...
Đỗ Anh Vũ còn có cảm giác Bệ Hạ đang đốt cháy giai đoạn?!
Hắn dù sao cũng chỉ mới 10 tuổi, cao điệu thế này có phải là quá sớm rồi không?
Đỗ Anh Vũ có một cái bệnh là một khi đã nghi vấn điều gì đó thì không ngừng suy luận, kẻ cả những lý giải nghe có vẻ rất vô lý thế nhưng hắn không thể ngăn bản thân đặt ra cái mệnh đề “nếu... thì” được.
Nhìn lại Bệ Hạ khuôn mặt già nua ngồi ở đó, hai bên tóc mai đã sớm bạc, ngoài năm mươi mà nhìn như sáu mươi, lòng Đỗ tiểu tử dường như có chút bất an.
Lắc nhẹ cái đầu, thầm cho bản thân quá mức cả nghi rồi, Đỗ Anh Vũ lại lần nữa chú tâm vào vấn đến mọi người đang nghị luận trước mắt.
Câu chuyện đám đại thần bàn nhau lúc này là xoay quanh vấn đề nhân tuyển cho Phụng Thánh Vệ, ban đầu còn đáng để mọi người nghị luận, thế nhưng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360712/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.