Chương trước
Chương sau
Thăng Long.
Khi ngày Thọ Điển của Bệ Hạ càng lúc càng tới gần, một lệnh từ phía truyền đi xuống, các loại sòng bạc cùng Thanh Lâu tại kinh tạm thời đóng cửa.
Di Hoa Lâu tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, nhân tiện đợt này, Hoa Nương liền thay mặt Đỗ Anh Vũ đi qua để kiểm tra lại sổ sách một lượt.
Hơn một năm không gặp, nay Hoa Nương đột ngột đi đến khiến lão ma ma có chút sửng sốt, nhìn tiểu yêu nữ ngày nào giờ phỏng phao thấy rõ, lão ma ma nặn ra một nụ cười công nghiệp, vội vàng tiếp đón, nói:
- Hoa Chủ Tử, ngài cuối cùng cũng chịu đến nhìn tiện nô, nhìn chúng tỷ muội...
Nghe giọng nói liền cảm thấy bên trong chứa đựng biết bao khẩn thiết, biết bao mong cầu.
Tự nhiên Hoa Nương biết tất cả đều là diễn, nàng khẽ liếc mắt liền nhận ra.
Diễn biến tiếp theo hẳn sẽ là một trận kể lẻ, than thân trách phận bổ nhào đi xuống, có điều Hoa Nương nàng không ăn cái bộ này, cũng không có nhiều thời gian để nàng hợp diễn, không nói không rằng, nàng một tiến lên thẳng lầu thượng, trở về căn phòng quen thuộc, ngồi lên bộ bàn ghế quen thuộc, thẳng thừng yêu cầu lão ma ma kia mang sổ sách tới đây.
Dựa vào giấy tờ mà nói thì so với trước kia, Di Hoa Lâu một năm gần đây làm ăn không tệ, dựa vào quan hệ của Đỗ Anh Vũ, các nàng từ chỗ Hồng Hạc Lâu thu được không ít lợi ích, ít nhất xà phòng phấn son các nàng cũng được giảm giá đến phân nửa, phúc trang hằng ngày thì có Tây Xưởng phường dệt cung cấp, tiền nong kinh doanh cũng được giữ lại chứ không bị coi như rau hẹ gặt liên tiếp như xưa nữa nên cuộc sống đám người ở chung quy cũng ổn định.
Nay thấy Hoa Nương đến kiểm tra, lão ma ma chính là sợ nàng bổn cũ soạn lại, gặt lấy một gặt, cắt lấy tận gốc thì nguy to vì thật tình bên trong khoản tiền lãi mỗi kì đó lão ma ma này cũng bòn rút ràng tư không ít.
Nay thấy Hoa Nương đột ngột đi tới, lão ma ma liền biê mình là không thể giấu giếm chót lọt được rồi.
Chỉ là không nghĩ tới, bình thường mặt cười tâm lạnh Hoa Nương sau khi xem xong sổ sách giấy tờ một lượt, cân đối thu chi xong xuôi lại không hề hỏi cụ thể từng khoản chỉ tiêu trong đó, đến khi nàng đóng lại quyển sổ cuối cùng thì nàng ta lại lặng người rồi khẽ thở dài một tiếng.
Lão ma ma nửa sợ hãi, nửa tò mò, ngập ngừng một chút rồi mở miệng dò hỏi:
- Hoa.. hoa chủ tử, sao... sao vậy?
- Không đủ... còn thiếu rất nhiều!
Hoa Nương chỉ hờ hững lạnh nhạt nói một câu liền dọa nữ nhân kia sợ đến run lẩy bẩy, hại nàng thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
Ảnh mắt đảo điên một hồi, cuối cùng nàng ta cũng đành tiến lên tự thú một trận, kẻ rằng bản thân có chút tham ô chút đỉnh, tuyệt đối không nhiều, chỉ là ứng trước, bản thân nhất định sẽ sớm trả lại.
Lão ma ma càng nói lòng càng thấp thỏm lo sợ, nào nghĩ tới việc nàng lấy hết can đảm ra để kể thì Hoa Nương lại không để nào mắt, tiểu nương tử mắt đẹp khẽ nhíu lại, giống như nhìn một kẻ dở hơi mà nhìn nữ nhân trước mặt, đợi đến khi lão ma ma này nói xong thì liền thẳng thừng nói:
- Người là có lòng tham, ta biết, chút tiền đó ngươi nghĩ ta để vào mắt sao? Nhiều năm nay xem như ngươi cũng tận tụy khó nhọc, cho ngươi một khoản dưỡng già cũng không sao cả... cái ta nói thiếu ở đấy chính là các loại khoản thu...
Hoa Nương thở dài, mắt liếc ra bên ngoài cửa sổ, trầm tư một chút rồi nói:
- Theo buộc thăng tiến của công tử thì khoản thu nhập của Di Hoa Lâu đã chẳng còn đủ dùng để làm gì nữa... nếu cứ tiếp tục như thế này thì việc phải đóng cửa, đổi loại hình kinh doanh chỉ là vấn đề thời gian.
Thật vậy, đối với địa vị, trách nhiệm cũng như thực quyền của Đỗ Anh Vũ hiện tại, một toà thành lâu có thể giúp được hắn cái gì?
Hắn hiện nay còn phải lo cả vạn người, chút tiền còm lấy từ thân xác nữ nhân này hắn khinh thường chẳng muốn động tới.
Di Hoa Lâu hiện tại tác dụng duy nhất tồn tại chính là để cho Đỗ Anh Vũ có một ghế bên trong Hồng Hà Thương Hội mà thôi, mà muốn ở bên trong đó thì chỉ cần có cửa hàng tại Hồng Phường là đủ, kinh doanh cái gì không có quan trọng.
Vậy nên một ngày đẹp trời, Đỗ Anh Vũ đổi Di Hoa Lâu thành dạng cửa hàng khác, kinh doanh cái khác cũng là chuyện bình thường.
Đối với hắn thì không sao cả, thế nhưng đối với đám nữ tử thanh lâu cũng như vị ma ma này mà nói thì ngày đó sẽ là ngày bọn hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Nửa đời người lăn lộn Hồng Trần, hiện tại bị đuổi đi thì bảo bọn hắn sống làm sao đây?
Nghĩ tới đây lão ma ma liền sợ hãi, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới ôm chân Hoa Nương, bán thảm cầu xin:
- Hoa Chủ Tử, mong ngài cứu lấy chúng ta với, nếu công tử thật đóng cửa Di Hoa Lâu, vậy thì chúng ta phải làm thế nào? Các tiểu tỷ muội bọn hắn phải làm sao để sống đây? Tiện nô sẽ thúc đám tiểu nương tử đó cố gắng kiếm thêm tiền về cho Hoa Chủ Tử cùng công tử mà, mong hai người làm ơn làm phước đừng đuổi chúng ta đi...
Thấy lão ma ma như vậy, Hoa Nương bộ dạng liền lộ vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của nàng, không chắc Đỗ Anh Vũ có làm như vậy hay không? Đôi khi hắn sẽ không quản, thế nhưng vẫn luôn phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Nàng đã từ chỗ Lý Dương Quang nói chuyện dứt khoát, hiện nay chính thức thân cô thế cô, vốn liếng duy nhất cũng chỉ còn lại cái toà Di Hoa Lâu này là vật bồi cưới mà thôi.
Nếu Di Hoa Lâu đóng cửa, vậy Hoa Nương thật sự không còn chút vốn liếng nào, lúc đó nàng lấy cái gì để đấu với đám nữ nhân vô liêm sỉ kia?
Làm thiếp thất tại Đỗ thị kì thực đối với nàng cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng nếu sau này bị tương lai Thiếu Phu Nhân chèn ép thì phải làm thế nào?
Đặt hết tất cả vào sự sủng ái của Đỗ Anh Vũ dành cho bản thân sao?
Ha ha, cược cả tương lai của mình vào một thứ có thể tuỳ biến như tình cảm của nam nhân, hành vi đó theo Hoa Nương chính là ngu xuẩn, nàng nhất định phải có thứ khác chèo chống để ít nhất nếu không đạt được vị trí Thiếu Phu Nhân thì cũng không thể bị người bắt nạt.
Di Hoa Lâu là thứ duy nhất hiện có của nàng, nàng sẽ không từ bỏ nó.
Thế nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy.
Tiểu Mỹ nhân trầm lặng không nói một lời nào nãy giờ khiến lão ma ma có chút thần hồn nát thần tính, chỉ là nàng hiện tại chỉ biết quỳ khóc cầu xin, ngoài ra không nghĩ ra được cách gì cứu vãn.
Bỗng nhiên, trong đầu Hoa Nương loé lên một ý nghĩ...
Trong trí nhớ của nàng thì hình như Đỗ Anh Vũ đã từng có một ý tưởng về loại chuyển hình kinh doanh lý tưởng nhất dành cho Di Hoa Lâu trong tương lai.
Cái đó...
Hình như gọi là kịch viện?!
...
Cùng thời điểm, khi Hồng Phường vì lệnh trên truyền xuống khiến cho cả khu phố thường ngày sầm uất đông đúc trở nên hoang vắng lạ thường, đâu đó vẫn còn có những hàng quán kinh doanh đứng đắn vẫn còn có thể mở cửa bình thường.
Tại Tô Thị Trà Lâu, Tô Chính sau một quãng thời gian chạy đôn chạy đáo khắp nơi để ổn định tình hình kinh doanh của bản thân cũng như tình hình Mạc gia liền một lần nữa trở về kinh thành.
Việc hắn hồi kinh tưởng như kín đáo thế nhưng cuối cùng vẫn là để lộ ra phong thanh, bằng chứng là tại Trà Lâu lúc này đang có người đợi họ Tô.
Tô lão soái ca bình thường phong độ nho nhã, lúc này lại có chút phờ phạc đi tới, ngẩng đầu nhìn lên toà cao lầu trước mắt của bản thân, nhìn thấy phía lầu cao sớm đã có người đang đợi sẵn, lòng hắn có chút ngũ vị tạp trần, sau thì cuối cùng vẫn là tiến vào bên trong.
Một đường đi tới gác thượng, vừa mở cửa đi ra, Tô Chính lập tức thấy bên trong đã có một vị bạch y thanh niên đang thư thái thưởng trà, duỗi mắt ngắm cảnh sông.
Bạch y thanh niên khi thấy Tô Chính đi đến thì ngoái đầu nhìn lại, hắn híp mắt cười, giọng có chút hoan hỉ nói:
- Tô Chưởng Quỹ trọn địa phương quả thật không tệ chút nào, ngồi tại đây vừa ngắm hoàng hồn trên sông Nhị Hà, vừa uống trà thì thật sự thư sướng.
Tô Chính khuôn dung nhạt nhoà, đối với việc thanh niên này bất ngờ tìm tới cũng không mấy ngạc nhiên, vẫn giữ lấy lễ độ mà hồi đáp:
- Ngô Công Tử quá khen rồi!
Ngô Ứng Long khẽ vươn tay, ra dấu mời Tô Chính tiến đến ngồi, hai người đối diện, lặng lẽ đánh giá nhau một hồi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người đơn độc nói chuyện chứ không phải thông qua Lưu Vũ Nhĩ.
Sau một hồi, Ngô Ứng Long là kẻ trước tiên mở lời, hắn mỉm cười nói:
- Lão Tô, chúng ta xem như cùng một phe, đúng chứ?
- Tô mỗ chỉ là một giới thương nhân, sao dám nói cùng một phe với công tử, gọi Tô mỗ là kẻ giúp việc cho các vị liền được rồi. - Tô Chính ra vẻ khiếp nhược, thận trọng đáp.
Mặc cho biểu hiện của đối phương là thật hay là giả, Ngô Ứng Long đều không quan tâm, vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, chỉ là lần này giọng nói xuống thấp một tông, trầm thấp và lạnh lùng hơn rất nhiều:
- Thuyền hàng của chúng ta bị người cướp đi, ngươi biết sao?
Tô Chính nghe tin này thì cả người sửng sốt, hoảng sợ quá đỗi, vội ríu rít nói:
- Sao... sao có thể có chuyện này? Lúc Tô mỗ tại Hoan Châu, tận mắt đã thấy hàng hoá đã lên thuyền, an toàn rời đi kia mà...
Ngô Ứng Long lập tức ngẩng đầu ha hả cười, sau thì có chút lười biếng, chậm rãi mở miệng:
- Tứ Hải Minh, bọn hắn làm phản, quay giáo giết người của chúng ta!
Tô Chính đứng hình mất mấy giây, cuối cùng cả người như mất hết sức lực, ra vẻ cảm chịu chắp tay đáp:
- Là Tô Mỗ quản người không nghiêm, làm lỡ chuyện của “Đại nhân”, Ngô công tử, ta...
Ngô Ứng Long không chờ Tô Chính nói xong đã lắc đầu cười, hắn nhún vai thoải mái đáp:
- Đám người giang hồ này nay Tần mai Sở cũng chẳng có gì là lạ, vậy nên quý tộc chúng ta không phải bần cùng bất đắc dĩ thì đều không muốn dùng bọn hắn, thật sự bẩn tay... ngươi chỉ là một giới thương nhân, nhân lực có hạn, chúng ta đều hiểu, không có trách ngươi.
- Lại nói, lần này đối thủ cũng không tầm thường, hơn nữa hắn ở bên trong giới Giang hồ sức hiệu triệu hơn ngươi gấp 10 lần, ngươi bị hố không oan, ha ha, bổn công tử đêm đó cũng suýt chút nữa bị cuốn đi vào, may mắn vẫn là cẩn thận không đến điểm hẹn, nếu không hẳn cũng đã bị người ta một lượt thanh toán rồi.
Ngô Ứng Long vừa cười vừa nói, bản thân còn làm dấu hiệu nghị ngược cắt cổ, biểu tình tương đối vui vẻ sinh động.
Chuyện này thông qua lời của Ngô Ứng Long tựa như lời đàm tiếu, cứ như thể cùng hắn chẳng liên quan gì cả, Tô Chính nghe tên này lấy chuyện bản thân suýt mất mạng ra mang đùa bỡn thì nhất thời không biết đáp sao cho phải, chỉ có thể im lặng ngồi nghe.
Nhấp lên ngụm trà, Ngô Ứng Long chợt hỏi:
- Hàng mất thì cũng thôi đi, tiền thì sao? Ngươi tự mình điều hành, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?!
Lương Thuế cùng Cống Phẩm phía nam đạt được, cống phẩm đã bị ngượi nẫng tay trên cướp mất, Ngô Ứng Long thật không muốn ngay cả tiền lương thuế cũng không giữ được nên bèn hỏi.
Ngay lập tức, Tô Chính đường hoàng chắp tay đáp:
- Ngô Công Tử an trí, tiền đã được chuyển về kinh an toàn, chính Tô mỗ áp giải, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong Tô thị Tiền Trang, dòng tiền chuyển dịch hàng ngày, phải để Tô Chưởng Quỹ tự mình điều phối thì liền biết số tiền này quan trọng đến thế nào.
Có lẽ triều đình nằm mơ cũng không ngờ tới, số tiền bị mất đi lại được kẻ gian đường hoàng vận chuyển bằng đường “Ngân Hàng” trở lại Kinh Thành.
Nghe thấy Tô Chính khẳng định, Ngô Ứng Long thoáng gật đầu, nhiệm vụ lần này hắn không hoàn thành triệt để, nhưng ít nhất cũng không có thất bại toàn tập.
Hai người nói chuyện thêm một chút rồi họ Ngô rời đi, trước khi đi, Ngô Ứng Long giống như sực nhớ ra cái gì đó, tại cổng ngoái đầu nhìn Tô Chính, nháy mắt một cái rồi cười nói:
- Suýt quên mất, ha ha, Tô trưởng quỹ, vị đại nhân kia nói sắp tới có thể sẽ gặp ngươi một lần, lần ra mắt này dĩ nhiên quan trọng, ngươi... tự lo liệu cho tốt!
Dứt đâu, Ngô Ứng Long quay đầu bỏ đi, trước lúc đi còn dơ tay vẫy vẫy, ý bảo Tô Chính không cần phải tiễn.
Đứng tại lầu thượng nhìn chiếc xe ngựa mang theo Ngô Ứng Long đi mỗi lúc một xa, khuôn mặt của Tô Chính cũng từ từ đanh lại, nhíu mày trầm tư.
Vụ cướp lương thuế phía nam xem như là đầu danh trạng để Tô Chính chính thức nhập hội, hiện tại hắn muốn rút lui đã không thể nữa rồi.
Nhưng chí ít, sau lần này, Tô Chính cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc đến cái vị Đại nhân kia, xem như cũng không uổng phí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.