Dương Đoan Hoa?
Đó chẳng phải là Dương gia nha đầu sao?
Văn võ bá quan bắt đầu xì xào bàn tán.
Hộ bộ Thượng Thư Dương Anh Nhĩ khuôn mặt từ từ biến sắc, hai bên con ngươi híp hại, bất thiện nhìn về chỗ Lưu Vũ Nhĩ cùng Đỗ Anh Vũ.
Bản thân Lưu Vũ Nhĩ cũng cảm thấy có chút không ổn, lập tức chỉ mặt Đỗ Anh Vũ mà quát:
- Ngươi đã nhận tội, còn cần gì phải phiền phức như vậy? Lập tức giải đi là được.
Phía ngược lại, Đỗ Anh Vũ nhún vai, bình thản nói:
- Lưu đại nhân, ngài hình như quên mất một việc, kì thật ta là đã sớm nhận tội rồi! Ngay khi Bệ Hạ hỏi Đỗ Anh Vũ ta cũng đã nhận! Hiện tại còn mang đến nhân chứng để chứng minh lời nhận tội của ta là chính xác, ngài cớ gì phải cản trở chứ?!
Ách!
Lúc này, đám quan viên mới nhớ ra.
Không sai, thằng nhóc này không phải là đã sớm nhận tội rồi sao?
Chẳng lẽ lại còn có nhận tội giả?
Vốn dĩ việc này có thể cứ vậy liền xong, kết cục Lưu Vũ Nhĩ lại muốn hắn nhận tội thêm một lần nữa vậy nên mới dây dưa lằng nhằng đến vậy.
Lưu Vũ Nhĩ khoé miệng giật giật, quát tháo:
- Trước đó ta hỏi, sao ngươi lại chối?!
Đỗ Anh Vũ liếc xéo nhìn sang, thoải mái nói:
- Lưu đại nhân, ngài là Gián Nghị Đại Phu, là Ngôn quan, không phải người của Hình Bộ, càng không phải Bệ Hạ, ta nhận tội với ngài thì có ích gì? Ngài đâu có quyền lực chấp pháp với ta? Lưu đại nhân, ngài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360681/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.