Ngẩng đầu nhìn một toà rộng lớn nhưng âm u hình ngục, Đỗ Anh Vũ khuôn mặt không chút biểu tình, hơi khựng lại một chút liền tiến tới.
Ở bên ngoài cổng, đám ngục tốt khi thấy một thằng nhóc bạch y bào phục mang theo một cái cạp lồng gỗ tới liền cũng có chút nghi hoặc, toan muốn tiến lên ngăn cản thì đã bị một giọng nói phía sau ngăn lại:
- Để cho hắn tiến vào đi!
- Dạ, vâng thưa công tử. - Đám ngục tốt lập tức quay lại, đối với gã thiếu niên phía sau lộ vẻ cung kính.
Hôm nay Đào Thuấn ăn mặc giản dị tương tự Đỗ tiểu tử, chỉ là họ Đào mặc màu đen còn họ Đỗ là màu trắng, thân là con trai của Hình Bộ Thượng Thư, đám tốt lại ở Hình Ngục nhìn thấy Đào Thuấn tựa như nhìn thấy Thái Tử gia vậy.
Sớm đã đánh tiếng từ trước, vừa thấy Đào Thuấn đi ra đón thì Đỗ công tử thoảng nở nụ cười, họ Đào liếc xéo qua chỗ hắn, nhàn nhạt nói:
- Đi theo ta vào trong đi.
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt nhởn nhơ nhưng lại cố làm ra vết thấp thỏm, chớp chớp đôi mắt mắt, bán manh nói:
- Lại làm phiền ngươi rồi! Thật ngại quá!
“Mẹ nó, ngươi còn biết ngại?!” Đào Thuấn nhổ nước bọt thầm nghĩ.
Vừa mới về nhà, tưởng như có thể thả lỏng được vài hôm, kết cục lại bị thằng nhóc này sáng sớm lôi đến hình bộ, Đào Thuấn cảm thấy mình đúng là mang phận làm công cho con hàng này.
Có Đào Thuấn dẫn đường, Đỗ Anh Vũ đi vào bên trong hình bộ lao ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360670/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.