- Nhị ca!!!
Ngô Thanh Trà thất thanh hét lên một tiếng, âm độ cao vút kéo dài phải cỡ quãng 8.
Nàng vội vã ngồi xổm xuống nâng lên cái đầu của Ngô Luân, thế nhưng không phải kiểu ôm ghì chặt lấy, chỉ thuần tuý dùng bàn tay nâng nâng lên xem, cách xa bản thân một chút giống như ngại bẩn.
Ngô Luân mặt mũi tím bầm, sưng húp, cố sức mở ra nhìn, miệng thấp thoáng phát ra những tiếng ô ô rên rỉ như chó chết.
Nhưng chẳng ai hiểu hắn đang nói gì, Thanh Trà cũng không ngoại lệ.
Nàng quay phắt lại, dùng ánh mắt hung ác nhìn đám người phía sau.
Cả đám giống như có tật giật mình đồng loạt lui lại, cúi đầu.
- Là các ngươi đánh anh ta? - Từ từ đặt đang hấp hối Ngô Luân xuống dưới đất, nàng đay nghiến hàm răng phát ra những tiếng kèn kẹt, hận ý bộc phát, chậm rãi nói ra.
Đám phía sau vội vã xua tay, thanh minh rằng không phải, bọn hắn không có biết.
- Mẹ kiếp, cho là ta mù sao? Ta nhìn thấy rõ ràng, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa... tất các ngươi đều xuống tay với nhị ca của ta! - Nàng điểm mặt chỉ tên từng người từng người, bạo tục nói chuyện.
Ngô Thanh Trà nàng ta xưa nay vẫn như vậy, một khi đã nhận định thì chính là kẻ đó, đấy là còn chưa nói đến chuyện nàng là tận mắt chứng kiến.
“Đám súc sinh này lại còn dám chối đây đẩy!” Nàng cười lạnh, âm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Ngô Bá Hạo dẫn người đi tới, đoàn người đông đảo, theo sau còn có ba nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360661/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.