Chương trước
Chương sau
Đỗ Anh Vũ thân ở trên núi nên không biết dưới núi mọi người đang nháo nhào tìm kiếm hắn.
Dẫu có biết thì hắn có lẽ cũng chỉ cười khẩy một tiếng, cho là trò trẻ con nhốn nháo mà thôi.
Bản thân hắn cũng là người có địa vị, có quan tước, đám ngu xuẩn kia thật nghĩ đơn giản muốn bắt là bắt sao?
Xin nhờ, hắn Đỗ Anh Vũ thiết lập không phải là điểu ty nghịch tập để người muốn nhào nắn thế nào cũng được...
Dẫu kẻ đó có là hoàng tử của một nước đi chăng nữa cũng vậy.
Trở lại chuyện chính, tại đình viện vườn đào, Đỗ công tử lấy tư thái vãn bối, nâng trà mời hai phương sứ quân, qua loa vài câu rồi mở miệng thỉnh giáo.
Nguyên tắc đầu tiên của giao thiệp hắn vẫn nhớ, chính là không đi thẳng vào chuyện chính là tìm sự động điệu để nói chuyện kéo tình cảm.
Sự đồng điệu ở đây tự nhiên chính là đặc điểm chung của tất cả mọi người đang ngồi để phát triển chủ đề.
Mà ở đây cả Đỗ Anh Vũ, Thân Văn Nghị lẫn Lê Viễn Sơn bọn hắn đều là võ quan, đều trấn thủ tại vùng biên viễn phương Bắc.
Hỏi đối phương cách thức bày binh bố trận thì có chút kì, dù sao cũng là mới quen biết, Đỗ Anh Vũ lại không phải cấp dưới hay môn đệ của họ Thân lẫn họ Lê, mấy cái bí quyết độc môn kiểu này vẫn là không nên dò hỏi thì hơn.
Đảo mắt một cái, hắn liền hỏi người hàng xóm Thân Văn Nghị về quy chế lương thưởng của biên quân thế nào mới phù hợp.
Nhớ lại Quách Ngọc Như ngày đó càm ràm hắn miết, nói hắn nuôi lính quá mức phóng túng, cơ chế lương bổng tuỳ hứng mà đặt, không theo quy củ, chẳng trách mà nghèo kiết xác...
Ban đầu Đỗ Anh Vũ cảm thấy việc này cũng bình thường thôi, yếu điểm của hắn chính là tuổi nhỏ lời nhẹ, muốn người khác ngoan ngoãn đi theo tự nhiên vài vung tiền mua chuộc.
Ngày đó hắn hứa lương thưởng cho Thánh Dực Vệ mỗi người mỗi tháng 1 quan tiền, quân sĩ tử vong thì người nhà sẽ nhận mỗi tháng 1 quan tiền liên tục trong hai mươi năm.
Bàn đầu Thanh Dực vệ chỉ có hơn trăm người nên chuyện này không khó, chỉ là sau này khi đó địa bàn thì mọi thứ trở nên biến vị.
Thánh Dực Vệ là thân binh của Đỗ Anh Vũ, lương bổng tựa nhiên rơi vào hàng đầu, các nhánh quân khác thành lập sau nên sẽ không có cái giá đó nhưng cũng không kém hơn quá nhiều, đặc biệt là Tàn Hồng Doanh thì cũng gần bằng Thánh Dực Vệ.
Hiện tại nếu lấy giá tiền đó làm chuẩn để tính toán, Đỗ Anh Vũ cả trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng nuôi quân cũng gần 2000 lính chính quý, như vậy thì sau mỗi tháng trôi qua là hắn lại mất đến 2000 quan tiền, một năm là hai vạn bốn ngàn quan, hơn thế nữa là binh sĩ tử trận người nhà vẫn lương, đấy là còn chưa kể đến đám binh sĩ bán chuyện ngụ binh ư nông và tân binh mới huấn luyện...
Một năm hắn mất ít nhất 3 vạn quan tiền, ngẫm ra thì thấy con số này có mức khủng bố.
Thân Văn Nghị nghĩ nghĩ một chút, nhìn sang chỗ Lê Viễn Sơn, thấy thằng cha này cũng ngồi hóng chuyện nhìn chằm chằm vào hắn, bản thân họ Thân cảm thấy việc này cũng không có gì đặc biệt, tặc lưỡi một cái rồi cho ra đáp án kinh người:
Hùng Lược doanh 2000 nhân mã, mỗi tháng mỗi người 100 đồng cùng một chút gạo, muối.
Lạng Châu sương quân thì kém hơn, mỗi người chỉ có 50 đồng cùng gạo muối.
Nói xong Thân Văn Nghị còn thở dài, nói tiếp:
- Ta biết các ngươi định nói gì, kì thật chuyện này cũng đã có nhiều người nói với ta rồi, ta biết ta là chi tiêu qua mức, cần phải cắt giảm hơn nữa. Thế nhưng Lạng Châu quân là đồng tộc anh em của ta, cổ nhân nói một người làm quan, cả họ được nhờ, thân là tộc trưởng, Thân Văn Nghị ta tự nhiên là không thể bạc đãi bọn hắn.
- Mà Hùng Lược doanh lại là một trong Thiên Tử Bát Vệ, là quân tinh nhuệ Bệ Hạ tin tưởng giao phó cho ta, tự nhiên không thể nhận kém hơn được...
Nghe thấy đáp án của họ Thân, lão Lê bên cạnh cũng gật gù, không đánh đã khai...
Ngự Man Vương nuôi quân một vạn, mỗi người không thính củi gạo muối mè thì đã nhận 80 đồng, nếu chỉ nhận tiền không lấy thứ khác thì nhận chẵn 100 đồng, đương nhiên đó chỉ là binh lính phổ thông, thân binh tự nhiên sẽ được nhiều hơn thế nữa...
Có lẽ đồng bệnh tương liên, xuất thân võ tướng vừa nhắc đến chuyện cơm áo gạo tiền thì cả hai đều lộ ra bộ mặt sầu thảm.
Ách!
Đỗ Anh Vũ nghe hai lão nhân tâm sự thì khuôn mặt nghệt ra có phần đần độn, rồi hắn đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã phá vỡ một cái gì đó thì phải...
À đúng rồi, chính là phá giá!!
Tiền tệ đại Việt, 1 quan chính là 770 đồng, lính của hắn đơn giản là nhận gấp 8 lần người khác!!!
Mẹ nó, đây đâu phải là tiêu hoang, hắn rõ ràng là phá gia chi tử mà.
- Tiểu tử, ngươi cũng là sứ quân, cũng nuôi lính, tháng chu cấp hẳn không thiếu chứ? - Lê Viễn Sơn nhìn thấy Đỗ Anh Vũ mộng bức liền hất hàm hỏi.
Đỗ tiểu tử mặt không đổi sắc, chém đinh chặt sắt nói:
- Cùng với hai vị không sai biệt ha ha... giá chung, giá chung
...
Chốc lát liền đến ban trưa, ngồi tại đình hóng gió, thưởng trà là tốt nhất, thế nhưng lão Lê nói đều là con nhà binh, học đòi đám văn nhân uống trà làm gì?
Nam nhân là phải uống rượu...
Đương nhiên Lê Viễn Sơn sẽ không nói ở nhà hắn bị phu nhân bắt uống trà đến phát chán rồi...
Từ chỗ bộ hạ, Ngự Man Vương lấy ra một hũ rượu to tổ bố, nhìn qua còn tưởng cái chum, hắn cười hắc hắc, vỗ vỗ vào nói cái này là quà quê... hương vị đặc biệt nồng!
Thân Văn Nghị nheo mắt, râu ria rung động, khoé miệng nhoẻn cười, lập tức vẫy tay ra hiệu, bộ hạ của lão Thân hiểu chuyện cũng mang hai vò rượu đến, đặt lên bàn.
Thân Văn Nghị nhìn Lê Viễn Sơn, khí thế không thua, trầm giọng nói:
- Thật trùng hợp, ta là cũng có...
Đỗ Anh Vũ nhìn hai tên này biểu diễn thì toàn thân bối rối chẳng hiểu gì cả.
Cái này là khoe của sao?
Đột nhiên một má hắn thoảng thoảng mùi thơm mẫu đơn, ngoảnh ra thì thấy mĩ nhân môi son đã kề sát bên tai, thủ thỉ giải thích...
Bọn hắn tự mang rượu đề phòng không hợp rượu vùng xuôi, dù biên viễn vùng cao khí hậu cũng lạnh lớn, nam nhân nơi đó chuộng rượu mạnh.
Càng mạnh càng tốt!!!
Đương nhiên cũng một phần khoe khoang, nam nhân yêu rượu như nữ nhân yêu son, cất rượu lại là đặc quyền của kẻ giàu có, rượu càng ngon chứng tỏ càng sành sỏi.
Cả hai gã trung niên cùng mở nắp rượu ra, mùi rượu bốc lên khiến Đỗ Anh Vũ ngửi thôi cũng có chút chao đảo...
Đỗ tiểu tử liền biết cái giống “cồn” này hắn là không mê nổi, vẫn là rượu nếp quê hương êm dịu thơm ngon hơn.
Nói thật sau khi xuyên việt Đỗ tiểu tử cũng từng nghĩ đến chuyện cất rượu, tiểu thuyết không phải hay viết vậy sao, lật tay một cái liền chưng cất ra tuyệt thế hảo tửu, người người mê say, sau thì dựa vào nó kiếm đầy bồn đầy bát.
Thế nhưng hiện thực lại rất lạnh lùng, hắn không biết làm...
Chính xác hơn là không biết làm ra cái gọi là “tuyệt thế hảo tửu” đó là như thể nào.
Mỗi người một khẩu vị, đám nhà giàu bọn hắn trong nhà đều tự chưng cất rượu, tự nấu tự uống theo ý mình, người nghèo thì thôi bỏ đi, bọn hắn không cầu ngon, chỉ cầu rẻ...
Cho đến hiện tại Đỗ Anh Vũ cũng là kẻ có địa bàn, thế nhưng việc giải quyết lương thực còn đang khiến hắn điên hết cả đầu, vậy nên ý tưởng ủ rượu đi bán họ Đỗ là đã vứt ra sau gáy từ lâu.
Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị trao đổi thử hàng, cả hai cùng hớp lấy một bát đầy ừng ực uống rồi khen rượu của đối phương không tệ, Đỗ Anh Vũ nhìn thì đột nhiên có suy nghĩ quái lạ, nghĩ đến cảnh hai tên này uống rượu giao bôi thì phì cười...
Quá cay con mắt!
Lão Lê liếc sang bên thấy thằng nhóc họ Đỗ khoé môi có giật, có chút đúng ngồi không yên thì cười khẩy, nói:
- Nhóc con, làm ngụm không?
Nhìn mặt lão lúc này tựa như lão ba bị dụ trẻ con ăn kẹo mút.
Đỗ Anh Vũ cười khổ, còn chưa kịp hồi đáp thì từ phía sau đã thấy yên lặng hiền dịu nãy giờ là Lê Nghi Phượng như Trình Giảo Kim bất ngờ nhảy ra, nghiêm mặt nhìn lão cha, một lần nữa sắm vai gà mẹ che chở cho Đỗ Anh Vũ, nói:
- Cha, hắn còn nhỏ, chưa uống được...
Nàng không nói thì thôi, mà khi nàng vừa dứt câu nói xong thì Đỗ Anh Vũ chẳng hiểu sao lại thấy nóng mắt, thế là hắn đẩy ra ly trà nhỏ, giọng non choẹt ngân cao:
- Đầy bình cho ta...
Có rượu tự nhiên phải có thịt, bên dưới Ngô gia không phải là đang có tiệc săn hay sao, Lê Viễn Sơn cũng Thân Văn Nghị điều khiển thuộc hạ đi xuống trổ tài nghệ, săn một ít thịt thú về đây.
Giữa trưa mùa đông ăn thịt nướng, uống rượu mạnh, chung quy cũng là cái thú.
Đỗ tiểu tử hớp lấy một ngụm, cả người liền nóng ran, hơi men sộc lên tận óc, người hơi chao đảo, lão Lê lập tức cười chê khiến Đỗ công tử cả giận, lại xin thêm một chén nữa.
Rượu của lão cũng thường thôi... ợ!!!
Nấc một cái, cả người họ Đỗ lại chếnh choáng...
Thân Văn Nghị cả ngày mặt lạnh thấy thấy cũng bật cười lắc đầu, rồi ra lệnh có tên phía sau xuống núi kiếm con dê béo cho Đỗ công tử ăn còn có cái mà nôn.
Tên thuộc hắn lạnh nhạt chắp tay rồi bước nhẹ như bay ra khỏi đình viện, thoan thoắt một cái liền biến mất tăm.
Ánh mắt Đỗ Anh Vũ thì nhìn về phía trên thuộc hạ của Thân Văn Nghị vừa biến mất, thấy kẻ này tướng tá cao gầy, mũi khoàm, mắt lõm sâu, tóc dài bổ luống, trên trán còn đeo lấy một sợi dây da... tất nhiên ngoại hình hắn cũng không có gì đặc biệt cả, Đỗ Anh Vũ là chú ý đến thân pháp của tên này.
Thân trên thả lỏng, hạ bàn cực chắc, bước đi thong dong tựa như lướt trên ngọn cỏ, đi đường núi lại không khác gì đạp trên đất bằng.
Cái này là...
Thân pháp Đại thành?!
Trong võ học, thân pháp là thứ dễ luyện khó tinh, tiểu thành dễ đại thành khó.
Cao thủ thân pháp chưa chắc đã đại thành, nhưng kẻ có thân pháp đại thành chắc chắn là cao thủ.
Lê Viễn Sơn cũng để ý đến tên này, quay sang chỗ Thân Văn Nghị, trêu ghẹo nói:
- Lão Thân, ta vừa thấy tên bộ hạ của ngươi liền thấy hợp nhãn, không biết Thân huynh đệ của thể bỏ thứ mình yêu thích, nhượng tên đó lại cho ta?
Thân Văn Nghị liếc xéo một cái, không vội đáp mà độc ẩm một chén, sau thì không nhanh không chậm nói ra:
- Thân Lợi không phải là thuộc hạ của ta, hắn là huynh đệ của ta...
Thân Lợi?
Đỗ Anh Vũ thoáng nhíu mày.
Cái tên này hình như là hắn đã nghe ở đâu rồi?
...
Cùng thời điểm ở dưới chân núi.
Tam hoàng tử Lý Dương Côn khuôn mặt cả kinh giống như gặp phải quỷ thần.
Ngay khi hắn vừa với phát “kẻ nào” một tiếng thì một vệt ánh bạc đã theo bóng người vọt ra khỏi bụi cây phóng tới.
- Tiểu dâm tặc, đi chết đi!
Lý Dương Côn trợn mắt.
Con mẹ nó, cái này là bụi cây biết nói trong truyền thuyết sao?
Hắn thậm chí còn chưa rõ cái vệt ánh bạc kia cụ thể là cái gì và đến từ đâu thì đã thấy chớp loé một cái, bên tai vang lên một tiếng chát chúa giống như hai vật cứng pha đập vào nhau.
Lúc này Lý Dương Côn cũng đã nhìn thấy rõ ràng đạo thân ảnh bám theo mình nãy giờ lại là một tiểu cô nương váy vàng xinh đẹp, còn cái vệt ánh bạc thì chính là thành trường tiên trên tay nàng.
Hiện tại thanh trường tiên đó còn cách mặt hắn chưa đầy một tấc và đang bị bàn tay thô kệch của một nam nhân toàn thân mặc đồ màu nõn chuối nắm lấy.
- Tiểu nữ oa, ra tay thật độc ác. - Kiều Liễu Thanh nghiêm mặt nói.
Thật vậy, tiểu cô nương này ra đánh lén rất hiểm, vị trí cũng nhắm vào chỗ yếu hại trên cổ Lý Dương Côn, xuất thủ tuyệt không chút khoan nhượng
“Lão cha nói sau sai, nữ nhân dưới núi đều là hổ!” Kiều Liễu Thanh cảm nhận mu bàn tay mình bỏng rát thì không khỏi thầm nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.