Phạm Thiết Hổ giờ phút này có chút khổ, hắn biết lúc này đang có người nằm đè lên mình, thế nhưng lại chẳng thể làm gì cả.
Nếu chuyện này qua tai các nam nhân khác hẳn bọn hắn sẽ đều bĩu môi chê A Hổ giả tạo, khi không được miếng ngon lại còn khoe mẽ, hoặc cũng sẽ có kẻ ghen tị đến đỏ cả mắt, hận không thể đem bản thân thế chỗ đi vào.
Thế nhưng A Hổ hắn thật không có muốn như vậy, hắn cảm thấy điều này chính là nhục nhã.
Đột nhiên, đương lúc A Hổ phẫn uất, cảm nhận được mình sắp thất thân đến nơi thì nữ nhân phía trên hắn ngưng lại, giống như một con gà bị người bóp lấy cổ nhấc lên, dãy dụa rồi phát sinh ra nhưng tiếng ư ử.
Rồi sau đó hắn cảm nhận được dưới cánh mũi mình có một thứ chạm vào, nhỏ nhắn thon thon lành lạnh, từa tựa như một chiếc lọ sứ nhỏ.
Một cái mùi hôi hám giống như mùi chuột chết lâu ngày sộc thẳng sao trong mũi khiến Phạm Thiết Hổ đầu óc tê buốt, toàn thân phát lạnh, cảm giác như vừa nuốt phải 1 cân mù tạp vậy.
Sau đó toàn thân hắn tê rần rồi từ từ dịu lại, Phạm Thiết Hổ nhăn nhó mặt mày, thật sự cái mùi vừa rồi thật khó ngửi, thế nhưng nó lại khiến cho họ Phạm dần dần lấy lại được cảm giác, cơ bắp không bị căng cứng nữa, dần dà lấy lại được chi giác cũng như sức lực.
Sau một lúc, A Hổ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhở cười quen thuộc của tên em họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360647/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.