Lý Dương Quang nâng chén ngọc mân mê, miệng cười nhẹ.
Dường như là đối với thái độ của Dương Tự Minh y không phản cảm chút nào.
Hoặc đã thành thói quen!
Dương Tự Minh từ lúc vào kinh đến này đã hơn một năm, bản thân hắn trải qua cuộc chiến Ma Sa Động, thắng qua Quần Long hội, cùng với Nguyễn Dương trở thành Tân tinh mới nổi tại kinh thành được nhiều người ngưỡng vọng, thế nhưng dường như y vẫn vậy, chẳng lúc nào trên khuôn mặt hay thái độ hiện ra mảy may quan tâm.
Hệt như một lưỡi kiếm đẹp đẽ, sắc bén nhưng cũng thật lạnh lùng.
Việc của thanh kiếm là giết sạch địch nhân, việc của Dương Tự Minh là không ngừng lớn mạnh.
Đó không phải điều tất nhiên sao?
Vậy cớ sao phải vui mừng vì những bước thành công nhỏ nhặt như vậy?
Đó đơn giản là những gì Dương Tự Minh hắn nghĩ, người khác không hiểu bởi bọn hắn không phải là Dương Tự Minh.
Độc nhất vô nhị Dương Tự Minh.
Không quan tâm đến tên người băng gian kế bên nữa, Lý Dương Quang đột nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức quay sang chỗ Lý Dương Côn, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi ở đây thì lão Tứ đâu?!
- Ách! - Lý Dương Côn giật mình thon thót, chột dạ rồi ấp úng đáp:
- Chuyện này.... chuyện này, lão Tứ nói hắn đi vệ sinh, thế nhưng ta chờ rất lâu vẫn không thấy hắn quay trở lại, vậy nên...
- Hẳn là... chạy rồi?!
Vừa đáp, Lý Dương Côn vừa biểu lộ vẻ bất đắc dĩ, lòng thầm mằng...
Mẹ nó, hắn năm nay mới bao nhiêu?
Vỏn vẹn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360642/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.