Tục ngữ nói, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Thi võ thì không khó để xác định người thắng, chỉ cần kéo nhau lên võ đài luận bàn, đánh một trận, kẻ nào có thể trụ lại chính là kẻ mạnh.
Thế nhưng thi văn thì khác, văn án đạt được điểm cao hay thấp đôi lúc không có phụ thuộc vào thí sinh mà nằm ở người chấm.
Kì thi mùa thu tại Quốc Tử Giám cũng vậy, gọi là so đo tài học thế nhưng thực chất danh ngạnh bên trong đó hoàn toàn là dựa vào hậu trường của các thí sinh tranh thủ.
Chứ nếu dựa vào thực học thì hẳn đa số Thái Học Sinh đều cho rằng Ngô Luân kẻ này không xứng lọt nhóm đầu.
Hẳn chỉ đơn giản là có xuất thân tốt, là Ngô Gia nhị thiếu mà thôi, mà ở kinh thành này, ngoài trừ hoàng thân cũng như bốn đại môn phiệt ra, sánh được với Ngô gia duy chỉ có Đào gia mới có thể đặt lên bàn cân.
Hoàng Thành vừa vào đêm, các dãy đèn lồng được treo liên tiếp trải dọc hành lang cung điện, từ trên cao nhìn xuống tinh mĩ hệt như tinh quang trên bầu trời đều tụ tập lại chốn này, làm tô điểm lên tầng tầng lớp lớp mái hiên nhà cong vút, cột trụ sơn son thếp vàng, nhìn vừa trang nghiêm lại có phần thanh tịnh tự nhiên.
Đêm khuya an tĩnh, phía bên trong hậu cung, Nhân Tông Bệ Hạ đêm hôm nay là có chút bần thần mất ngủ.
Giải quyết chính sự cả một ngày mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn an giấc thế nhưng đôi mắt cứ mở thao láo, thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360632/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.