Chương trước
Chương sau
Tục ngữ nói, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Thi võ thì không khó để xác định người thắng, chỉ cần kéo nhau lên võ đài luận bàn, đánh một trận, kẻ nào có thể trụ lại chính là kẻ mạnh.
Thế nhưng thi văn thì khác, văn án đạt được điểm cao hay thấp đôi lúc không có phụ thuộc vào thí sinh mà nằm ở người chấm.
Kì thi mùa thu tại Quốc Tử Giám cũng vậy, gọi là so đo tài học thế nhưng thực chất danh ngạnh bên trong đó hoàn toàn là dựa vào hậu trường của các thí sinh tranh thủ.
Chứ nếu dựa vào thực học thì hẳn đa số Thái Học Sinh đều cho rằng Ngô Luân kẻ này không xứng lọt nhóm đầu.
Hẳn chỉ đơn giản là có xuất thân tốt, là Ngô Gia nhị thiếu mà thôi, mà ở kinh thành này, ngoài trừ hoàng thân cũng như bốn đại môn phiệt ra, sánh được với Ngô gia duy chỉ có Đào gia mới có thể đặt lên bàn cân.
Hoàng Thành vừa vào đêm, các dãy đèn lồng được treo liên tiếp trải dọc hành lang cung điện, từ trên cao nhìn xuống tinh mĩ hệt như tinh quang trên bầu trời đều tụ tập lại chốn này, làm tô điểm lên tầng tầng lớp lớp mái hiên nhà cong vút, cột trụ sơn son thếp vàng, nhìn vừa trang nghiêm lại có phần thanh tịnh tự nhiên.
Đêm khuya an tĩnh, phía bên trong hậu cung, Nhân Tông Bệ Hạ đêm hôm nay là có chút bần thần mất ngủ.
Giải quyết chính sự cả một ngày mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn an giấc thế nhưng đôi mắt cứ mở thao láo, thở dài một tiếng liền ngồi dậy.
Chuyện này cũng chẳng phải mới đây, qua năm mới, càng lúc Bệ Hạ càng cảm thấy dấu vết tuổi già hiện lên rõ rệt, sức khỏe cũng đã không còn được như xưa.
Thần Phi nằm cạnh bên thấy động tĩnh cũng bừng tỉnh, quay sang thì thấy Bệ Hạ có lặng lẽ ngồi dậy liền cũng động thân dậy theo, nâng người dựa vào thành giường, có chút lo lắng hỏi:
- Bệ Hạ, người sao vậy, không khỏe chỗ nào sao? Để thần thiếp gọi thái y đến.
Thấy Thần Phi có chút hốt hoảng, Nhân Tông Bệ Hạ chỉ khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ lên tay ái phi, hiền hòa đáp:
- Trẫm không sao cả, chỉ là có chút mất ngủ mà thôi!
Thấy Nhân Tông thật sự không sao, nàng mới thở ra một hơi, thế nhưng bên trong nội tâm vẫn ẩn ẩn một chút lo lắng.
Bệ Hạ từ sau năm ngoài tại chiến trường trở về sức khoẻ liền giảm rõ rệt, người lại có chút không tin thái y, đối với cơ thể mình quá mức qua loa.
Nghĩ nghĩ một chút, nàng lập tức nghĩ ra một ý tưởng!
Bệ Hạ không tin tưởng thái y trong cung, thế nhưng lại hết mực nghe lời Quốc Sư, nghe nói Quốc Sư bản lĩnh y thuật cũng cao siêu vô cùng, nàng lập tức quyết định sáng mai phải đến tìm Nguyễn Minh Không nhờ vả một phen.
Nhìn về chỗ Bệ Hạ khuôn mặt nặng nề, nhiều năm vợ chồng ân ái, Thần Phi tự nhiên cảm nhận được Bệ Hạ là đang đó gút mắc trong lòng liền hỏi thăm.
- Bệ Hạ... ngài là có tâm sự sao?
Phận nữ nhân nàng tự nhiên không thể giúp được gì, nhưng nếu chỉ là lắng nghe san sẻ của chồng thì nàng làm được.
Sự quan tâm của Thần Phi Bệ Hạ là cảm nhận thấy, thế nhưng người vẫn không nói gì cả, chỉ lắc đầu thở dài, sau thì đột nhiên quay sang hỏi:
- Bình nhi đi cũng được hai tháng rồi nhỉ?
Thần Phi nhẩm tính một chút rồi gật đầu, đáp:
- Là hai tháng có lẻ rồi!
- Nhanh như vậy sao? - Bệ Hạ thầm nhủ, có chút buồn bã, nói: — QUẢNG CÁO —
- Mới hai tháng mà trẫm đã thấy nhớ nó rồi, sau này nếu gả ra ngoài thì không biết thế nào!
Nhân Tông quá mức sủng ái Trưởng Công Chúa là chuyện ai cũng biết, Thần Phi đương nhiên chẳng lạ gì, nàng che miệng cười, có phần trêu trọc nói:
- Nếu không thì kiếm phò mã gia về ở rể, vậy là Bệ Hạ không phải xa công chúa rồi.
Nhân Tông nghe vậy cũng bật cười, rất nhanh lại lắc đầu, có phần nén lòng mà nói:
- Trẫm thương Bình Nhi, thế nhưng không thể vì thế mà bao bọc Bình Nhi được, nó là công chúa, sinh ra đã hưởng đặc quyền hơn người, vậy thì phải thực thi trách nhiệm của một công chúa!
Mặc dù ngàn lần không nỡ, thế nhưng Bệ Hạ cũng chẳng thể làm gì, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trách nhiệm của công chúa Lý Triều chính là hoà thân, dùng hôn nhân để làm kiên cố vương triều, xưa đã vậy, nay cũng không khác, điều duy nhất Bệ Hạ có thể làm chính là trong khoảng thời gian mình vẫn còn tại vị lựa chọn cho con gái một tấm chống ưng ý mà thôi.
Nghĩ đến việc này, cả người Bệ Hạ lại cảm thấy đa sầu đa cảm, lựa chọn không nhắc tới nữa.

Để chuyển chủ đề, Bệ Hạ lại hỏi Thần Phi chuyện Thái Tử.
Lý Dương Hoán năm nay lên 5, hiện tại cũng bắt đầu nên cho học tập.
Ban đầu Nhân Tông muốn chọn Mạc Hiển Tích làm Thiếu Sư cho Thái tử, ngoại trừ vì thực tài của lão Mạc ra thì hiển nhiên là có ý muốn kéo Mạc Thượng Thư vào Thái Tử Đảng.
Đáng tiếc kết cục còn chưa kịp thực thi ý đồ thì Mạc Hiển Tích đã ở trong lao ngục, làm Bệ Hạ nhất thời không kịp trở tay, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.
Thái tử là một tay Thần Phi nuôi dưỡng, nữ nhân mệnh bạc không con, đã sớm coi Lý Dương Hoán làm con trai của mình, nàng lúc này giống như hiền mẫu khoe con, kể cho Bệ Hạ nghe chuyện Thái Tử kháu khỉnh, thông minh lanh lợi thế nào, giọng nói đầy tự hào, khuôn mặt cũng không giấu được nét yêu thương sủng nịnh, người mà không biết chuyện hẳn đều nghĩ Thần Phi là đang khoe khoang con ruột của nàng.
Liếc liếc nhìn lão nam nhân bên cạnh, thấy chồng không có phản ứng gì, thục nhân liền có chút hờn dỗi nói:
- Bệ Hạ, ngài với Thái Tử trên danh nghĩa là phụ tử, vậy mà ngài dường như quá mức bỏ bê, không quan tâm hắn rồi!
Nghe Ái Phi trách cứ, Nhân Tông cũng chỉ biết cười khổ, đáp không thành lời.
Lý Dương Hoán chung quy là cháu ruột hắn, dung mạo lại giống cha hắn y xì đúc, thành thử ra Nhân Tông mỗi khi nhìn vào Thái Tử thì lại nghĩ đến em trai mình là Sùng Hiền Hầu.
Mà cứ mỗi lần như vậy hắn lại càng thêm mặc cảm, nỗi khổ tâm của Bệ Hạ ẩn dấu lâu nay chẳng ai hay biết, họa chăng chỉ có lão thái giám già là biết được một hai.
Nhân Tông không có con trai, Sùng Hiền Hầu tuổi già mới có một đứa, hiện tại bị người cướp mất thì chẳng khác nào mạch của hắn không người nối dõi, đây cũng là một phần khiến Bệ Hạ cảm thấy có lỗi với em trai mình.
Cũng may phu nhân Sùng Hiền Hầu đầu năm lại sinh thêm nhi tử, như vậy ít nhất có thể khiến Sùng Hiền một mạch có người kế thừa hương hỏa.
Cũng do vậy mà hiện tại Bệ Hạ người càng quả quyết chọn Lý Dương Hoán làm Thái Tử, những vị Hoàng Tử khác dù cố sức đến đâu chung quy cũng chỉ có thể là vật làm nền mà thôi.
Mặc dù bất công thế nhưng mệnh số của bọn hắn là chính như vậy, về sau Bệ Hạ sẽ phong cho bọn hắn làm Vương tước một phương xem như đền bù.
Nếu Mạc Hiển Tích hiện tại không thích hợp dạy dỗ Thái Tử, Nhân Tông Bệ Hạ chỉ đành lui lại một bước, tìm kiếm nhân tuyển khác mà thôi.
Thần Phi nghe thấy Bệ Hạ muốn lập Thiếu Sư thì có chút tò mò, hỏi:
- Bệ Hạ, ngài cảm thấy ai thích hợp?
— QUẢNG CÁO —
- Đoàn Văn Khâm! - Bệ Hạ cũng chẳng dấu diếm, khẳng khái chắc nịch đáp.
- Là Đoàn lão?! - Thần Phi nghe thấy thì sợ hãi che miệng, nghĩ tới lão nhân nhân này tuổi đã cao, năm ngoái đã được Bệ Hạ cho phép cáo lão về quê, hiện tại lại muốn triều hồi, nàng có chút không chắc chắn hỏi lại:
- Bệ Hạ, Đoàn lão tuổi cao, liệu còn có thể không?
Bệ Hạ hừ lạnh, tại chỗ đáp:
- Không cần lo lắng, lão đầu này khỏe như vâm, đảm bảo sẽ không chết sớm hơn trẫm!
Lời vừa nói ra, Bệ Hạ lập tức bị ái phi trách cứ vì nói câu xui xẻo, chỉ có thể ngượng ngùng cười cáo lỗi.
Giống nhớ tới một chuyện, Bệ Hạ quay sang phía Thần Phi, nhẹ giọng nói:
- Ái Phi, nếu Thủ Các Lão đã muốn về, vậy cũng nên để Nghĩa Phụ của nàng trở về rồi.
Thần Phi nghe vậy thì còn sửng sốt hơn cả lúc trước, sau thì có phần ngượng nghịu khó khăn, ấp úng nói:
- Bệ Hạ, ngài cũng không phải không biết tính cách của nghĩa phụ cố chấp vô cùng, ngày đó hai người chia tay không vui vẻ, thiếp chỉ sợ...
Bệ Hạ cười sủng nịnh, ôm lấy Thần Phi, dịu dàng nói:
- Vậy nên trẫm mới cần nàng giúp đỡ, hiện tại triều đình thế cục có phần rối ren, cần có lão nhân gia trở về chủ trì đại cục, hơn nữa...
- Tấu chương xin cáo lão hồi hương của lão nhân gia trẫm còn chưa có phê duyệt, hắc hắc, vị trí Thái Sư vẫn tại đó, chỉ chờ người trở về thôi.
- Chuyện này.... haizz, thôi được rồi, để thần thiếp nghĩ cách xem sao.
Thần Phi nghe Bệ Hạ nói đến vậy cũng hết cách chối từ, chỉ có thể nghĩ cách giúp chồng một phen.

Kỳ thật không chỉ Thần Phi cảm thấy khó khăn, bản thân Bệ Hạ lúc này cũng không có dễ dàng.
Thế nhưng hiện tại là lúc cần người, thể diện của Bệ Hạ cần thật đấy nhưng có những người Bệ Hạ vẫn có thể châm chước mà xuống nước.
Mà cả Đại Việt này ai lại có thể không có Trụ Quốc Trần Lão nhân gia thể diện cơ chứ?!
...
Thời gian trôi qua hết đêm đến sáng.
Khi trời chuyển dịch dần từ thu sang đông, trận gió mùa Đông Bắc đầu tiên cũng bắt đầu thổi.
Những trận mưa phùn li ti cũng theo đó mà tới như một lẽ tự nhiên.
Ở Hải Đông Lộ, chỉ cần đơn giản một cơn mưa thì liền sẽ phải kéo dài vài ngày, Đỗ Anh Vũ lúc này ngồi tại bên trong phủ đệ, ngó ra bên ngoài bầu trời mưa bay bay, đột nhiên có chút thất thần.
Nhân cơ hội này, ở phía đối diện là Dương Đoan Hoa dùng tốc độ nhanh như chớp tranh thủ thu lấy một quân trên bàn cờ, thấy việc chót lọt lòng liền đắc ý, hất cằm nói:
- Sao vậy, đến lượt ngươi rồi đấy... — QUẢNG CÁO —
Lúc này Đỗ Anh Vũ mới tỉnh hồn trở lại, tay nện xuống quân cờ, miệng cười cười nói:
- Lúc nãy ngươi nói đến đâu rồi nhỉ... à, là Phụng Nghị Lang!
Dương Đoan Hoa gật gù, lại có chút bất đắc dĩ, nhún vai nói:
- Năm nay Dương gia có danh ngạch, thế nhưng nhìn quanh hiện tại vẫn chưa có ai thích hợp, ngươi muốn không, ta bán lại cho ngươi?
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã nhìn nàng, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Chị hai à, ta mới 10 tuổi thôi, còn chưa nhập quan lễ, ta muốn nó để làm gì?
Hơn thể nữa bổn công tử là người có địa bàn, không phải loại người thèm khát cái danh ngạch đó của ngươi!!
Quân chế của Lý Triều tương đối đặc biệt, nhà nước có quân chủ thế nhưng làm việc lại tương độ dân đủ.
Chuyện quan viên trong triều cũng không phải một mình Bệ Hạ độc đoán quyến định là được.
Tuyển Cử xét theo một khía cạch nào đó thì khá tương đồng với Hiếu Liêm của Phương Bắc thời Hán, đơn giản là hình thức đề xuất con em nhà mình tiến vào quan lộ của các gia tộc hay đại nhân vật.
Hình thức tuyển dụng này chia ra làm hai dạng, một là trực tiếp bổ nhiệm vào vị trí đang trống, tương tự như việc Đại Bá của Đỗ Anh Vũ được trực tiếp được tuyển cử vào cái ghế Tri Châu mà Đỗ Tướng để lại.
Hai thì chính là làm một Phụng Nghị Lang, quan hàm bát phẩm tép riu, chuyên việc đưa trà rót nước, xử lý việc vặt cho các quan viên đại thần.
Ha ha, chớ vội coi thường nó!
Vì nó chính là cơ hội để được phép tiếp xúc cũng như trực tiếp xử lý các vấn công vụ, lại còn được quan viên tại chức cầm tay chỉ việc, loại kinh nghiệm này ngàn vàng cũng khó cầu.
Nếu là thời hiện đại hẳn là giống như vai trò trợ lý đi.
Đối với các tiểu gia tộc thì đây là cơ hội hiếm có, vì không phải lúc nào triều đình cũng thiếu quan viễn.
Thế nhưng đó là đối với kẻ khác, Đỗ Anh Vũ hắn đã sớm được người quy hoạch tương lai, họ Đỗ sau này sẽ lên theo con đường Nhiệm Tử, trực tiếp kế thừa cha hắn, sau này khi nào lớn lên thì theo cha hắn làm việc là được.
Việc này tương tự đối với đám đỉnh cấp công tử ca khác như Đào Thuấn, Quách Vân, bọn hắn giống Đỗ Anh Vũ, đều là Quốc Tử, thế nên tương lai là không cần phải lo lắng.
Nghe Đỗ Anh Vũ thoái thác, Dương Đoan Hoa xì mũi coi thường, đặt xuống quân cờ trên tay, nàng vẫn miệt mài chào hàng:
- Ngưoi không cần thế nhưng Đỗ gia hẳn vẫn là có người cần chứ? Thế nào, thật không có suy nghĩ gì sao?
Đỗ gia sao?
Nhắc tới điều này, Đỗ Anh Vũ đột nhiên nhớ tới Đại Bá, nhớ tới tên anh họ Đỗ Anh Hào...
Hắc hắc, thì ra là thế!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.