Chương trước
Chương sau
Nói về quan hệ giữa Đại Việt cùng Chiêm Thành, xét trên một khía cạnh nào đó thì có gọi là tương ái tương sát, đồng bệnh tương liên nhưng lại có yêu hận tình thù.
Về cơ bản trong lịch sử cả hai nước đều từng trải qua thời kì đô hộ của Đế Quốc phương Bắc, cho đến khi Khu Liên khởi nghĩa dành lấy độc lập thì Chiêm Thành mới tách biệt ra trở thành một nước riêng.
Lúc đó phương Bắc đang là thời kì Hán Mạt, bước vào giai đoạn hỗn loạn nổi tiếng lịch sử là thời Tam Quốc, thế nên cái lãnh thổ tại cực nam tựa như miếng gân gà, có cũng được, mất đi thì thôi, ánh mắt bọn hắn chỉ tập trung nhìn vào ngôi vị bá chủ ở trung nguyên, nhờ vậy mà Chiêm Thành coi như thoát được một nạn, từ đó lập quốc, ban đầu gọi Lâm Ấp.
Đại Việt thời kì ấy vẫn gọi Giao Châu, thuộc quyền quản lý của Ngô Quốc Tôn thị, do Sĩ Nhiếp quản lý, vào lúc đó, giữa Giao Châu và Lâm Ấp cũng đã xảy ra vô số các cuộc chiến nhỏ lẻ để tranh giành đất đai, dân cư... và nó liên tục kéo dài cho đến tận thời điểm Đại Việt độc lập.
Nói tương ái vì xuất phát điểm có phần giống nhau, nói tương sát thì là vì địa lý giáp ranh, việc thường xuyên va chạm là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng cuộc chiến có quy mô lớn nhất giữa hai nước đầu tiên được ghi nhận hẳn là phải chờ đến tận thời kì nhà Lê!
Xuất phát điểm từ việc Chiêm Thành dưới sự dẫn đường của Ngô Nhật Khánh thất bại trong việc tiến đánh Hoa Lư, ba năm sau tức năm 982, Hoàng Đế Lê Hoàn dẫn đầu một cuộc Nam Chinh quy mô lớn tiến đánh Chiêm Thành, hệ quả là Chiêm Thành đại bại, Chiêm Vương Bê Mi Thuế tử trận, Chiêm Thành một lần nữa lại phải cúi đầu xưng thần.
Tất nhiên bọn hắn không phải ngoan ngoãn phục tùng như vậy, trong những năm sau đó, khi Đại Cồ Việt đã biến thành Đại Việt, khi Lê Triều được thay bằng Lý Triều thì chiến tranh giữa hai nước thi thoảng vẫn bộc phát.
Lần gần đầy nhất giữa Chiêm Việt phát sinh chiến sự đáng kể thì là cách đây hơn 15 năm, Chiêm Vương Chế Ma Na muốn thừa cơ đánh chiếm lại ba châu trước đó đã mất, thế nhưng đã bị lão thành Lý Thái Uý đánh bại.
Vậy nên đối với một nước như Chiêm Thành, thái độ của Đại Việt luôn là cẩn trọng đối đãi, luôn luôn đề phòng.
Việc phát hiện thư tịch của Chiêm Vương trong nội thư phòng Mạc Hiển Tích trước mắt chính là chuyện mà Bệ Hạ không thể chấp nhận được.
Dựa vào số lượng thư từ qua lại thì hiển nhiên không phải là mới ngày một ngày hai, lại nhớ đến năm đó Nhân Tông Bệ Hạ từng sai Mạc Hiển Tích lúc đó chỉ mới là một Hàn Lâm Đại Học Sĩ sang sứ Chiêm Thành truy đòi cống lễ thì có thể đoán mọi mối quan hệ đều bắt đầu từ đây.
Tại hoàng cung rộng lớn tĩnh mịch, Nhân Tông Bệ Hạ ngồi lặng lẽ trong ngự thư phòng, sắc mặt không tốt, tâm trạng vừa buồn vừa sợ, có chút đứng ngồi không yên.
Từ phía bên ngoài, tiểu thái giám vội vã chạy vào, tiến lên bẩm báo rằng có Lê Thị Lang bên ngoài muốn diện kiến thì mới đả động được người từ trong cơn miên man tỉnh lại, Bệ Hạ tại chỗ phất tay, ngay lập tức cho truyền Lê Bá Ngọc.
Lão Lê có chút khom lưng uốn gối, chắp tay cúi đầu tiến vào bên trong thư phòng, vừa muốn hô vạn tuế thì đã bị Nhân Tông gạt phắt đi, không kịp chờ đợi mà lập tức hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Chẳng là sau khi bãi triều, Bệ Hạ có chút sốt ruột, ngay lập tức cho Lê Bá Ngọc đi một chuyến tới Hình Ngục, trực tiếp hỏi Mạc Hiển Tích rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Bên trong Bệ Hạ mặc dù giận dữ những vẫn luôn tin lão Mạc không có ý phản, có thể lão là bị kẻ gian hãm hại, chỉ cần lão Mạc hô oan uổng thì dù phải xới tung cả kinh thành lên Nhân Tông nhất định sẽ tìm ra thủ phạm.
Thế nhưng cái tâm lý may mắn này của Bệ Hạ lập tức bị lão Lê tạt cho một gáo nước lạnh, Lê Bá Ngọc thận trọng tu chỉnh từ ngữ một chút rồi chắp tay hồi đáp:
- Bẩm Bệ Hạ, Mạc Thượng Thư hắn... hắn nói thư tín một phần đúng là của hắn!
- Nào có lẽ vậy!!!
Nghe thấy câu này Bệ Hạ liền phẫn nộ quát lớn, long nhan hung hãn cực điểm, thẳng tay nện mạnh xuống bàn cái rầm khiến đám thái giám thị nữ cạnh bên đều hoảng hồn sợ hãi, tăm tắp cúi ghì đầu.
Nhân Tông lúc này có cảm giác như bị phản bội mà phẫn uất đến mức thất thố.
Lê Bá Ngọc vội vã tiến lên khuyên Bệ Hạ nén giận, tránh ảnh hưởng đến long thể, sau thì vẫn tương đối bình tĩnh, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
- Bẩm Bệ Hạ, qua kiểm tra sơ bộ, trong thư tịch qua lại phần lớn chỉ là giao lưu học vấn, theo như thần đoán thì Mạc đại nhân là người Hiếu học, có thể vì vậy mà cùng người trao đổi chứ chưa chắc đã có ý đồ khác.
Lão Lê có ý nói đỡ, thế nhưng Nhân Tông Bệ Hạ trong lòng tức giận vẫn còn chưa nguôi, thẳng tay ném chồng tấu trương trên bàn xuống đất, giọng như quát tháo, nói lớn:
- Không có ý khác? Khốn kiếp, trong thư hắn gửi cho Ung Ma Ta Điệp nói không ít lời bất mãn với trẫm, trẫm hỏi khanh, hắn viết thư cho quốc vương lân bang thể hiện sự bất mãn, thất vọng đối với chủ tử của mình, vậy rốt cuộc là hắn đang có ý gì? Là muốn đi ăn máng khác sao?
- Tên khốn kiếp này già rồi lú lẫn rồi sao? Chẳng lẽ hắn không biết hắn có ngày hôm nay là một tay ta nâng đỡ sao? Trước tự động qua lại, móc nối với họ Nguyễn thì cũng thôi đi, hiện tại bới móc ra thì còn quá quắt đến độ như này, Bá Ngọc, ngươi nói xem trẫm làm sao có thể tha được cho hắn?
- ....
Lê Bá Ngọc một mực cúi đầu im lặng, để cho Bệ Hạ xả ra hết bực tức, một hồi sau, thấy trên long ỷ đã ngưng tiếng quát tháo, chỉ còn dư lại tiếng thở dài nghẹn ngào, lão Lê lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, giọng điệu chân thành nói:
- Bệ Hạ, Mạc Hiển Tích ngài không phải không biết, người này lão cố chấp, là một tên hủ nho, thế nhưng... thế nhưng hắn tuyệt không phải phường bán nước cầu vinh, nối giáo cho giặc, mong Bệ Hạ cho bọn hạ thần chút thời gian để điều tra kĩ càng việc này, chúng ta không thể oan sai người vô tội, hơn nữa, hơn nữa...
- Thôi bỏ đi, bỏ đi...
Lê Bá Ngọc còn chưa nói hết câu thì đã bị Nhân Tông Bệ Hạ thẳng tay xua đi, hắn cả người có phần chán trường ủ rột, nghĩ nghĩ một chút rồi thều thào nói chuyện:
- Chuyện này tạm thời giác lại, đợi sau thọ lễ rồi tam phương hội thẩm, tiến hành xét xử, Bá Ngọc không cần nhiều lời thêm nữa, ngươi... lui ra đi.
- Thần... xin cáo lui! - Lê Bá Ngọc nội tâm vẫn có chút không bỏ, nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào khuyên giải, chỉ có thể nhận lệnh xin lui.
Trước lúc đi, lão Lê liếc mắt nhìn lại bên trong thư phòng, nhìn dáng vẻ cô đơn của Bệ Hạ thì chợt cảm thấy nao lòng.
...
Thời điểm Lão Lê từ lúc ở Hoàng Cung trở lại Lê Phủ, không biết vì lo nghĩ cho đồng môn xưa cũ đang ngồi đại lao, hay buồn thay cho người anh họ làm Hoàng đế của mình mà cả người lão có chút ngẩn ngơ mất hồn.
Lê Xuân Lan đang vẽ tranh trong phủ, vừa thấy lão Lê trở lại lập tức vui mừng hớn hớ chạy tới đón tiếp, thiếu nữ còn không quên mang theo bức tranh xấu ma chê quỷ hờn của mình tới khoe với lão.
Thế nhưng tiểu quận chúa chỉ nhận lại được sự thờ ơ chứ không phải là cái xoa đầu sủng nịnh như ngày thường.
Lê Bá Ngọc kì thực cũng miễn cưỡng mỉm cười, nói rằng lão mệt mỏi rồi xua Xuân Lan đi chơi đừng phiền lão lúc này.
Dứt câu liền cứ thế trở vào nội phòng, bỏ mặc tiểu quận chúa ngơ ngơ ngác ngác.
Tỷ tỷ không ở, Lê Bá cũng không yêu thương, Lê Xuân Lan cả người hụt hẫng, có phần cảm giác mình giống như phi tần bị đầy vào lãnh cung mà buồn lòng tủi phận.
Nghĩ nghĩ một chút, tiểu nha đầu nảy ra sáng kiến, lập tức chạy sang nhà hàng xóm, tìm Phạm bá mẫu để nhận sự an ủi xoa dịu tâm hồn, đồng thời cũng chơi đùa với tiểu nữ oa mới sinh của Phạm Quyên.
Chỉ là khi vừa mới sang thì thấy Đỗ phủ hôm nay cửa đóng then cài kín mít, Lê Xuân Lan không vội bỏ cuộc, chạy tới dùng giọng nói manh manh khả ái của mình hỏi thăm đại ca hộ vệ, lúc này thì nàng mới biết người ở Đỗ phủ hôm nay đều không tại, hạ nhân không rõ đi đâu và lúc nào chở về.
Lê Xuân Lan thất vọng, cảm giác như muốn khóc, nội tâm buồn chán tui nghỉu trở về.
Chỉ là vừa quay đầu, nàng không chú ý liền va phải một người cái uỵch, cả người chao đảo suýt ngã, may mắn đối phương kịp thời đưa tay tóm lấy, ngăn không cho tiểu quận chúa dùng mông tiếp đất.
- Tiểu cô nương, không sao chứ?
Âm thanh từ tình chuyền tới bên tai khiến nàng giật nảy mình.
Đây là giọng của nam tử.
Tỷ tỷ nói nam nữ thụ thụ bất thân, không được để nam nhân động chạm.
Ta thất thân rồi, phải làm sao bây giờ?
Hàng loạt suy nghĩ cuồn cuộn tiến tới khiến Lê Xuân Lan sợ hãi không dám mở mắt. Sau lấy hết can đảm từ từ mở mắt ra xem kẻ mạo phạm mình là ai, ngay lập tức, đập vào mắt nàng là một thiếu niên xinh đẹp khoác Cẩm y màu tím, mi cong mày ngài, da trắng môi đỏ, có chút âm nhu.
Ách, thật xinh đẹp...
Nam nhân xinh đẹp như vậy thật sự rất hiếm thấy, uhm, tiểu tử họ Đỗ kia có thể tính là một, thế nhưng hắn rất đáng ghét.
So với nụ cười dịu dàng nhu mì của kẻ trước mắt thì Lê Xuân Lan cảm thấy Đỗ Anh Vũ cũng thường thôi, chẳng hiểu vì sao tiểu cô nương khuôn mặt đỏ ửng, nóng ran, nhất thời mụ mị không biết phải làm sao cho phải.
Nhìn điều bộ luống cuống của tiểu quận chúa, Lý Dương Quang bật cười, cúi đầu khẽ nói:
- Tiểu cô nương, cô nương là người nhà của Lê Đại Nhân?
Lê Xuân Lan ngơ ngác, máy móc gật đầu.
Tiểu Hầu gia nói tiếp:
- Không biết Lê Đại Nhân có tại phủ, Lý mỗ muốn viếng thăm một phen, phiền cô nương tiến vào báo giúp.
- Được... à không được, Lê Bá... Lê Bá hiện tại đang mệt mỏi, sẽ...sẽ không gặp người đâu, công tử về đi. - Tiểu nương tử vừa gật vừa lắc, bẽn lẽn nói chuyện, nom rất buồn cười.
Lý Dương Quang tiếu dung trên khuôn mặt từ đầu đến cuối không có đổi, thái độ không tự bỏ, cười nói:
- Cô nương an tâm, bệnh của Lê đại nhân ta biết cách trị, chỉ cần gặp ta... hắn liền sẽ khỏe!
- Thật... thật sao?
Tiểu quận chúa thật thà, thấy đối phương tự tin đến vậy, lại nghĩ đến bình thường Lê Bá luôn thương mình, nếu thiếu niên này có thể chữa khỏi bệnh cho Lê Bá thì thật tốt, nghĩ ngợi một chút, Lê Xuân Lan thận trọng gật đầu rồi mang Lý Dương Quang tiến vào Lê Phủ.
...
Vụ án của Mạc Hiển Tích giống như một hòn đá tảng nện xuống mặt hồ, khiến lòng người theo đó mà chao đảo dậy sóng.
Kỳ thật xét theo thời gian thì nó xuất hiện từ trung tuần tháng 10, lúc tin này truyền tới được Đông Hải thì đã là tháng 11 hiện tại.
Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đã nhận được tin tức, ngồi trong biệt phủ không nhịn nổi mà thở dài.
Mạc Hiển Tích cùng hắn chung quy cũng có duyên, dù sau này hai người không cùng một chí hướng thế nhưng suy cho cùng lão Mạc cũng từng giúp hắn một lần, hiện tại biết lão lâm vào cảnh ngục tù, Đỗ Anh Vũ cũng có chút đa sầu đa cảm.
- Ngoài ra còn có gì nữa không?
Đỗ Anh Vũ trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt cương thi của tên thuộc hạ, nhàn nhạt hỏi tiếp:
Công Đàm khẽ gật đầu, tiến lên tiếp tục báo cáo.
Thông tin là sức mạnh, là người xuyên việt, Đỗ Anh Vũ tất nhiên hiểu rõ chuyện này, trước kia không có có cơ hội, thế nhưng hiện tại hắn miễn cưỡng cũng có thể coi như thủ lĩnh một phương, nào có thể không tự xây một mạng lưới tình báo cho mình.
Ngày xưa đọc truyện mạng, hắn luôn thấy điểm thu nhận tình báo tình báo thường là các khách điếm, tửu quán, Đỗ Anh Vũ hắn không đi đường thường, hắn chọn loại hình... cửa hàng tạp hoá là điểm thu lưu tin tức.
Không sai, chính là Tây Xưởng cửa hàng một giá!
Chuỗi cửa hàng hắn muốn mở rộng ra trên cả nước và các nước lân bang, nếu không tận dụng thì thật là phí hoài!
Hiện tại nhân lực có hạn, vấn đề chính là Công Đàm ánh mắt quá cao, để có thể lọt vào mắt hắn, làm một chuyên nghiệp mật thám thì phàm phu tục tử là không tệ, Đỗ Anh Vũ từng cho hắn tới quân doanh chọn người thế nhưng tên này chẳng ưng nổi một ai, cuối cùng chỉ có chọn được vài tên lục lâm trong Tứ Hải Minh là miễn cưỡng hợp cách.
Còn để nói từ trước đến nay, người được Công Đàm thật lòng tản thưởng, cho là có thiên thú trong lĩnh vực này chỉ có 3 người.
Hoa Nương, Lý Sư Sư cùng... A Tiễn!
Đột nhiên, Công Đàm để cập đến chuyện sứ giả sắp tới, Đỗ Anh Vũ bộ dạng vốn lưới biếng nghe xong liền bừng tỉnh, khẽ nhíu mày...
Hắn thật đúng là không nghĩ đến người tới lại là nàng!
Cùng thời điểm, cách chỗ của Đỗ Anh Vũ trăm dặm về phía Đông Bắc, gần Ải Chi Lăng, Lạng Châu.
Đại Việt Quân Lính theo hiệu lệnh xếp thành hai hàng song song, mở ra một con đường lớn trống trải chính giữa.
Quan thái giám mặc Hồng y sặc sỡ, đảo mắt nhìn bên, cảm thấy thanh thế như vậy tương đối vừa lòng, cao giọng dùng thanh âm the thé hô lên:
- Khởi giả!
Dứt câu, đám bộ khúc đi đầu lập tức nâng lên cờ hiệu, đằng sau kèn trống vang dội, quân sĩ theo đuôi xí phướn ngợp trời, đoàn người nối đuối nhau thanh thế rầm rộ đi xuyên qua con đường trước đó được mở.
Tại trung tâm đoàn người là chục tên kị kĩ, khuôn mặt ai nấy đều nghiêm nghị như hung thần ác sát, bên hông đeo bội đao Kim Ngọc, đầu đội mũ bính đính, áo bào đen thêu hình Lam Khổng Tước, đây là tiêu chí của Phụng Thánh Vệ.
Bọn hắn tháp tùng một cỗ đại liễn ở chính giữa, đây là một cỗ Hồng Sắc Phụng Liễn, cần đến 18 người cao to vạm vỡ để nâng lên di chuyển, hai bên sườn liễn là bốn tên thị nữ thanh lệ khả ái, mỗi ngươi trên tay cầm một sọt chứa đầy nhành hoa, vừa đi vừa tung lên khiến khung cảnh càng trở nên tuyệt mĩ.
Đoàn người mang Phụng Liễn một đường tiến thẳng về phía Đông, bên trong đại liễn, Cẩm bào Hồng sắc thiếu nữ an nhiên tọa hạ, đường xá xa xôi khiến nàng thể chất có chút mệt mỏi, chỉ là khi nghĩ đến nơi mình sắp đến, nghĩ đến người mà mình sắp được gặp thì cả người nàng giống như hồi sinh, tinh thần theo đó mà phấn chấn.
Tay ngọc không tử chủ uốn cong lọn tóc...
Môi nhỏ đỏ son khẽ nhoẻn cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.