Chương trước
Chương sau
Đầu tháng 11 tại Vân Hải - Sông Mang.
Ký ức của Đỗ Anh Vũ về con lạch biển này đến nay vẫn còn rõ mồn một, cứ như thể cuộc tiễu phỉ nửa năm trước chỉ là mới vừa diễn ra ngày hôm qua vậy.
Một tiểu nhân vật của thời đại, một tên cướp biển già tên Chu La ngày đó đã vong mạng tại đây, đương nhiên Đỗ tiểu tử đến nơi này cũng chẳng phải để tế điện hay tưởng nhớ hắn làm gì cho cam.
Phận làm Hải tặc, sống tại biển, chết tại biển, Âu cũng là một dấu chấm tròn cho số phận của họ Chu.
Chỉ là toàn băng Hải tặc Phúc Kiến của hắn lại béo bở cho ả hồ ly Nhật Bản khiến Đỗ tiểu tử có chút tiếc rẻ, nếu có thêm bọn hắn hẳn năng xuất đào than tại đảo Cái Rống của hắn sẽ ra tăng đáng kể.
Thôi, không phải của mình, tranh cũng không được.
Tại nửa năm trước Trần Kình cùng Thánh Dực Vệ Trần Gia cũng như hai băng cướp biển còn lại đã tạm trú tại nơi này, sau thì nhận lệnh chia ra mà hành động. Trần Lục hướng về Liêm Châu, Trần Kình cùng Trần Đại Long lại hướng về Quảng Châu hội tụ với đám người Quách Vân, Đỗ Anh Hậu...
Cơ sở vật chất trên đảo ngày đó vẫn còn tại, thế nhưng thật sự quá mức đơn sơ, đám Tống nhân khi vừa mới xuống thuyền, biết nơi này sẽ là nhà mới của mình thì sắc mặt tái mét.
Đám này đa phần đều là thợ thuyền có tay nghề, Quách Vân ngày đó nhận lệnh đến Quảng Châu, cùng với sự giúp sức của Tôn gia, uy bức lợi dụ mà vơ vét được.
Hứa hẹn đủ điểu lừa gạt bọn hắn tới nơi này, hiện tại nhìn cảnh vật sinh thái hoang sơ tại đây thì trong đám người Tống đã có không ít người muốn đi về, thế nhưng khi nhìn lại đám Thánh Dực Vệ thần tình hung hãn, đao kiếm lăm lăm thì bao nhiêu lời ấp ủ muốn nói đều phải rút lại cho bằng hết.
Ách! Mạng nhỏ quan trọng...
Quách Vân tuổi nhỏ, làm người cũng tương đôi trọng cảm xúc, thấy cảnh này có chút không đành lòng, không dám nhìn vào những khuôn mặt đáng thương đó mà lén lút quay đi.
Hiểu tên anh họ mình đang nghĩ gì, Đỗ Anh Vũ đứng tại phía sau, vỗ vai hắn, nói:
- An tâm đi, ta tuyệt không để cho bọn hắn lâm vào tuyệt lộ, khó khăn chỉ là lúc đầu, vạn sự khởi đầu nan, gắng đợi nửa năm một năm, đến khi nơi này xây xong, ta chỉ sợ lúc ấy có đánh chết bọn hắn cũng không muốn quay về.
- Chỉ mong là vậy.
Quách Vân khịt khịt cái mũi, gật đầu đáp lại, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi
- Vậy việc xây dựng bao giờ bắt đầu?
Đỗ Anh Vũ nhếch miệng, lập lức hồi đáp:
- Hiện tại.
Xong thì ánh mắt hướng về chỗ bộ ba nữ nhân xinh đẹp mọi người một vẻ đang đứng nghịch sóng trên bờ biển, trong lòng âm thầm cảm thán.
Cảm thán ở đây không phải vì nhan sắc của các nàng, hắn là vì không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện mà bản thân muốn lén lút đi làm mà thế quái nào càng lúc càng có nhiều người biết.
Con mẹ nó!
Nghiệp chướng a!
Sau sự tình lần này Đỗ Anh Vũ đã học được rất nhiều bài học, lớn nhất là về cách thức hành động, đồng thời cũng nhận ra không phải lúc nào thiên đạo cũng ưu ái hắn, cũng giúp hắn che dấu mọi thứ khỏi tai mắt thiện hạ.
Thở dài một tiếng, chuyện là đêm qua, trong lúc lén lút cùng Nghi Phương chui chung một ổ chăn, nhìn thấy nàng bộ dạng ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, hắn liền buột mồm hỏi thăm, kết quả nhận được một tin không vui vẻ chút nào.
Lê Nghi Phượng nàng là dấu không được cho hắn.
Chính xác để mà nói nàng không tính tới một người...
Lão Nội thị, lão đã tới Đông Hải.
Mẹ kiếp, lúc nhận được tin này Đỗ Anh Vũ kinh động như gặp thiên nhân, lòng thầm hô không hiểu lão thái giám này tới địa bàn của mình có mục đích gì?
Tai mắt của Bệ Hạ trải khắp thiên hạ, thế nhưng điểm đến cuối cùng đều phải thông qua một người chính là cái lão Thái Giám này.
Theo Lê Nghi Phượng tính toán thì tin tức từ phía Bắc khi truyền về sẽ thông qua hai đường, một là đi qua Châu Chân Đăng, chính là địa bàn của Lê thị nhà nàng, cái này thì đơn giản cho nàng.
Con đường thứ hai chính là đi qua Lạng Châu tức địa bàn của Thân thị, cái này khó hơn một chút nhưng nếu Hạc Vệ cùng Yến Vệ dốc lòng bổ lưới phong tỏa thì vẫn có thể cản được.
Thế nhưng...
Nàng không tính đến con đường thứ ba, chính là thông tin trực tiếp đi qua Đông Hải Lộ, chính là địa bàn của Đỗ Anh Vũ, nơi mà lão nội thị đã chờ sẵn, vậy nên cuối cùng vẫn là để cho cá lọt lưới.
Việc này khiến Lê Quận Chúa áy náy tự trách một hồi lâu, hại đêm đó Đỗ công tử phái tích cực an ủi nàng mới khiến nữ nhân này tâm trạng thoái mái trở lại.
Haizz!
Đỗ tiểu gia thật sự rất khó mà!
Đương lúc trầm ngâm đăm chiêu, Đỗ Anh Vũ không biết đang có người tiến tới chỗ hắn, đến khi đối phương lên tiếng thì hắn mới giật mình tỉnh lại.
Một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa nghiêng nghiêng cái đầu, cúi nhìn thằng nhóc này thất thần liền hiếu kì hỏi:
- Tiểu quỷ đầu, nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?
Ngẩng đầu thì thấy bộ ba nữ nhân đang nhìn mình chăm chú, Đỗ Anh Vũ ha ha gãi đầu ngượng ngùng cười, đáp không có gì.
Ánh mắt vô tình liếc qua chỗ Lê Nghi Phượng, thấy tiểu cô nương này thần tình tĩnh như mặt hồ, không chút biến chuyển thì hắn mới lặng lẽ thở dài.
Đánh mắt sang chỗ Đoàn Thiên Hương, Đỗ Anh Vũ đổi chủ đề nói:
- Đoàn tiểu thư, việc xây dựng Quan Lạn Đảo hiện tại vạn sự nhờ Đoàn thị, an chí, lợi ích ta tuyệt không thiếu cho Đoàn tiểu thư hắc hắc...
Đoàn Thiên Hương hừ lạnh, không cho Đỗ Anh Vũ sắc mặt tốt khiến hắn ngượng ngùng không thôi.
Nàng không ưa thằng nhóc này, nhưng ai bảo yêu người thì yêu cả đường đi, nếu Tô Hiến Thành đã nhất quyết chọn lên thuyền của họ Đỗ thì phận làm hôn thê như Đoàn Thiên Hương cũng chỉ có thể bước theo hôn phu của mình.
Đỗ Anh Vũ tên tiểu con buôn này làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, Đoàn thị không phải môn phiệt nhưng cũng là đại tộc, tại Hồng Châu so với Phạm gia của mẹ hắn không hề thua chị kém em chút nào, vậy nên hắn không cần nghĩ nhiều, lập tức mời Đoàn tiểu thư trở thành cổ đông tiếp theo của tập đoàn Đông Hải.
Đông Hải lãnh địa tiếp giáp Hồng Châu, nếu như được cả Phạm gia cùng Đoàn gia giúp sức thì Đỗ Anh Vũ tự tin có thể ở tại nơi đó một tay che trời.
Hơn nữa nói về công tượng chuyên nghiệp, thợ xây tốt nhất Đại Việt không lấy của họ Đoàn thì lấy của ai?
Kết hợp với đám thợ Quách Vân săn được ở Quảng Châu, bổ trợ cho nhau, Đỗ Anh Vũ cảm thấy việc xây dựng thương cảng trên Đảo Quan Lạn sẽ vô cùng xuôn xẻ.
Đáng tiếc là phải chia một ít thợ cho Tô Hiến Thành xây dựng Bắc Hải Trấn, nếu không thì...
Lòng tham không đáy Đỗ tiểu tử âm thầm tiếc rẻ một phen, ngoài mặt bên ngoài vẫn tươi cười rạng rỡ cùng bộ ba nữ nhân này nói chuyện phiếm.
Dương Đoan Hoa thì ngang ngược ép Đỗ Anh Vũ phải xây một toà khách sạn đẹp nhất, hoành tráng nhất trên đảo này cho nàng, để nàng hàng năm tới đây nghỉ dưỡng...
Mẹ kiếp, họ Dương này thật không biết ngượng, hoàn toàn không có liêm sỉ, thật coi nơi đây chính là nhà của nàng...
Nếu không phải bộ ngực khụ khụ... nắm đấm của nàng lớn, Đỗ Anh Vũ đỡ không được thì hẳn hắn đã kéo nữ nhân này ra một góc mà dạy dỗ rồi.
Hảo nam không cũng nữ đấu, ta nhịn...
Liếc nhìn xung quanh một hồi, Lê Nghi Phượng đột nhiên lên tiếng:
- Đỗ công tử, hai vị thị nữ của ngươi... mấy ngày nay ta liền không thấy?
Đỗ Anh Vũ liếc xéo nàng, thầm chửi đã biết rồi còn hỏi.
Hoa Nương cùng Mia sẽ không theo Đỗ Anh Vũ trở về lần này.
Minh Giáo mới thành lập, cần phải có Thánh nữ tọa chấn, nhớ ngày đó cô nương ngốc Mia khóc như hoa Lê đái vũ, luôn miệng hô không chịu đâu, Đỗ cổng tử là phải hứa hẹn đủ điều, dỗ dành thật lâu, nói nàng chịu khó, sau một năm hắn sẽ quay lại đón nàng thì cô nàng ngoại quốc này mới ngưng trở lại...
Về phần Hoa Nương...
Không phải nàng không trở về, chỉ là có một chút chuyện cần nàng đi làm mà thôi, dù sao phương Bắc Quảng Tây loạn như vậy, mà ai cũng có việc để mà làm, nhất thời không thể tách ra được, vậy nên Hoa Nương phải ở lại công tác thêm một thời gian, dự tính ít nhất phải là đến cuối năm, sau đầu năm mới nàng mới trở về được.
Qua loa hồi đáp, nói các nàng có việc riêng, đột nhiên thấy Dương bà điên dùng ánh mắt dè bỉu mình khiến Đỗ Anh Vũ mộng bức.
Dương Đoan Hoa bĩu môi nói:
- Ngày đó ta nghĩ lúc ngươi nói muốn trọng dụng nữ nhân chỉ là người si nói mộng, hào hứng nhất thời, nào nghĩ tới tên con buôn nhà người nào chỉ dừng ở mức trọng dụng? Đây rõ ràng là trắng trợn bóc lột con gái nhà người ta a.
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã nhìn nàng, cáu kỉnh hồi đáp:
- Không phải chuyện của ngươi...
Thuyền của Đỗ Anh Vũ chỉ dừng lại trên Quan Lạn Đảo nửa ngày để sắp xếp, xong rồi bỏ lại đám người rời đi, suy đi tình lại thì Đỗ Anh Vũ chọn giỏi thủy tính nhất trong đám thuộc hạ là Trần Lục ở lại tạm thời quản lý nơi này.
Hữu Dực Vệ trưởng Trần Lục làm người cũng như chỉ huy không có quá nhiều đặc sắc, như tên này thắng ở sự ổn trọng cũng như cẩn thận, chẳng phải vì thế mà ngày xưa trong đám người Trần Gia của Trần Kình, địa vị của hắn đứng hàng thứ ba, đường đường Tam đương gia, chỉ sau duy Trần Kình cùng Trần Đại Long.
Nói thật, so sánh với Trần Đại Long lỗ mãng, Đỗ Anh Vũ càng thích kiểu người của Trần Lục.
Nghĩ đến đây, Đỗ Anh Vũ đột ngột nhiên ngước về phía xa xăm, nhớ đến nhóm bộ ba Đỗ Anh Hậu, Trần Đại Long cùng Ngân Sa đoàn trưởng Sa Vương Lưu Văn Tiến hiện tại ở Quảng Châu mà có chút thấp thỏm.
Mẹ kiếp, không hiểu ngày đó nghĩ gì mà Đỗ tiểu tử hắn lại an bài những kẻ này tới hoạt động độc lập cùng với nhau, cái tổ hợp này thật sự quá mức khó đoán, nhất thời Đỗ Anh Vũ cũng không biết bọn hắn sẽ ra làm sao.
Giống như đoán được Đỗ Anh Vũ đang nghĩ cái gì, Quách Vân khuôn diện cũng lộ vẻ lo lắng, quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ, nói:
- Vũ, liệu cứ để cho Anh Hậu tên đó một mình tại Quảng Châu liệu có ổn hay không?
Đỗ Anh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi Quách Vân đồng thời cùng là an ủi bản thân, nói:
- Chớ lo, trước khi đi ta đã dặn dò Tô Tế Tửu, bảo hắn cho người nhanh chóng đến chi viện cho Anh Hậu rồi, hơn nữa tại Quảng Châu tên đó chỉ việc đóng vai là một tên phá gia chi tử, một mực lãng, một mực tiêu pha, ta hỏi ngươi trong chúng ta ai phù hợp hơn hắn? Hắn đây chính là bản sắc diễn xuất...
- Nghĩ cũng phải? - Quách Vân gật gù tán đồng, hắn trước đó cũng đã cùng Đỗ Anh Hậu ở tại Quảng Châu một thời gian, không thể không thừa nhận cái tên này nhập vai quá mức, không thể tìm ra chỗ nào bắt bẻ.
Cùng thời điểm hai người đang bàn luận chuyện của Đỗ Anh Hậu thì tại huyện nha phủ thành Hợp Phố.
Bên trong Huyện Lệnh thư phòng, Tô Hiến Thành là đang cặm cụi xử lý đám hồ sơ, đồng thời cũng đã chọn ra người thích hợp để đi chi viện cho Đỗ Anh Hậu tại Quảng Châu.
Đứng phía bên dưới, Phí Công Tín đôi mắt trợn tròn, chỉ vào bản thân, lộ ra dáng vẻ không thể tin nổi, hốt hoảng nói:
- Ta? Đến Quảng Châu? A Thành, ngươi đang đùa sao?
Ngồi tại bàn làm việc, Tô Hiến Thành đầu không thèm ngẩng, trực tiếp nói:
- Không sai, là người, trong chúng ta chỉ có ngươi là rảnh nhất thôi, không ngươi thì ai?!
- Thế nhưng còn ngươi thì sao? Ta ở đây để bảo vệ cho an nguy của ngươi mà? - Phí Công Tín lập tức hỏi tiếp:
Tô Hiến Thành lần này đã dừng lại, ngẩng đầu, dùng ánh mắt như nhìn một tên dở hơi nhìn Phí Công Tín, khinh bỉ nói:
- Bảo về an nguy của ta? A Tín, ngươi thật sự nghĩ là ngươi đánh lại ta? Rõ ràng năm đó là ta bảo vệ ngươi lên kinh...
Nói đến đây lão Phí liên ngượng ngùng cúi đầu, thế nhưng nghĩ nghĩ một chút thấy không đúng, lấp tức chỉ tay vào mặt họ Tô mà phẫn nộ quát tháo.
Nói muốn cùng họ Tô luận bàn!
Thế là hai công hàng này lại ầm ĩ một hồi.
Đừng ngoài thư phòng nãy giờ là Hoa Nương cùng Hoàng Thành thì nghe thấy rõ mồn một đầu đuôi câu chuyện, cả hai đều có chút cạn lời.
Thiếu nữ thì bởi hai tên dở hơi này mà ngại cùng với đồng nghiệp, Hoàng Thành thì cũng cảm thấy bên trong tổ chức của công tử có chút kì hoa.
Chủ không ra chủ, tớ không ra tớ, lại nghĩ thầm đến một ngày hắn cũng phát điên nhảy ra cùng Đỗ Anh Vũ yêu cầu tỉ thí...
Ha ha, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khụ khụ...
Ho khan đánh tiếng cho hai con hàng này biết bên ngoài có người, Hoa Nương cùng Hoàng Thành đồng loạt đẩy cửa tiến vào.
Hoa Nương tiến lên phía trước đưa cho Tô Hiến Thành tập hồ sơ, nói đây là danh sách nhưng người sẽ theo Mizukune lên phía Bắc lần này.
Tô Hiến Thành liếc nhìn cái tên đầu tiền liền thắc mắc.
Điền Hổ? Là ai vậy?
Không cần hắn phải hỏi thì Hoa Nương đã nhoẻn cười đáp:
- Chính là Lưu Quyền, Điền Hổ là tên thật của hắn tại Sơn Đông, lần này lên đó chính là hắn cầm đầu.
Tô Hiến Thành gật gù, giở ra danh sách tên thứ hai, thấy ghi Vương Nhị Cẩu, cái tên này thì hắn biết, là thân tín của Hoàng Thành, chỉ là không nghĩ họ Hoàng dám để hắn đi...
Hẳn là họ Vương sát vách luôn khiến người khác không an tâm đi.
Chỉ là giở ra cái tên thứ ba càng làm cho họ Tô sửng sốt.
Vì hồ sơ thứ ba ghi tên...Cừu Quỳnh Anh.
Tô thư sinh ngẩng đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn Hoàng Thành khiến họ Hoàng xấu hổ không biết chui xuống cái lỗ nào...
Chuyện này hắn nào có quyết định, đây là nàng một sống hai chết đòi đi, không ai có thể cản.
Kết quả mọi người đều nhìn hắn như thể một tên cha dượng ép con riêng của vợ đi chết vậy.
Thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi oan khuất này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.