Chương trước
Chương sau
Tại khu dân cư mới tập trung phía nam thành Hợp Phố, một thân ảnh thiếu nữ nhỏ bé ôm theo một cái thùng gỗ tiến ra phía sau của toà viện tử mới xây, nàng thuần thục phơi lên đống quần áo vừa mới giặt giũ lên trên dây phơi, dáng vẻ linh động hoạt bát tựa như một bướm nhỏ, dẫu cho nàng có mặc lên những trang phục tầm thường đầy mụn vá cũng không che được nét thanh tú của tuổi xuân thì.
Thiếu phụ đứng phía nhìn bộ dạng của con gái mình thì khẽ cười, bản thân nàng cũng ôm theo một cái thùng gỗ đi tới, mở miệng nói:
- Quỳnh Anh, ngươi đi chơi đi, việc này để cho mẹ làm cũng được.
A Tiễn ngoái đầu, phồng má lúc lắc cái đầu biểu lộ từ chối rồi nhanh nhảu đáp lại:
- Không, mẫu thân, việc này ta làm được... ta cũng quen thuộc mà!
Nghe đến lời này, Tống thị không khỏi có chút chua xót, trước khi chiến sự xảy ra thì nhà nàng điều kiện cũng không tệ, mặc dù có chút thất thế hơn xưa nhưng A Tiễn thì vẫn được nuôi dậy như một tiểu thư đài các, dăm ba chuyện vặt vãnh này đều là người hầu kẻ hạ làm, nào đến lượt Cừu đại tiểu thư, hiện tại nhìn thấy con gái từ chiền trường trở lại thì chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng muốn làm, miệng thì luôn bảo ta đã lớn, hiểu chuyện, muốn giúp mẫu thần cùng đám a di, đại thầm làm việc, thế những để một người có thể biến chuyển nhiều đến như vậy thì tự nhiên đều là đã phải trải qua không ít đau khổ. Mặc cho Tống thị dò hỏi, A Tiễn chỉ mỉm cười lắc đầu, tuyệt không nói rõ ràng.
Càng nghĩ đến con gái, lòng của Tống thị càng quặt lại nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Dù sao thì trở về được đã là tốt rồi.
Cuối cùng thì viên đá đè nặng trong lòng nàng khiến bao đêm dài trằn trọc cũng rơi xuống.
Hiện tại hai mẹ con dựa nào nhau mà sống cũng không quá tệ, dân cư tại khu tập trung này khá tạp, đa phần đến từ hai vùng Ung, Hoành khi xưa chuyển về, sau thì có thêm một ít lẻ tẻ đến từ các vùng lân cận khác, ngoài ra cũng có không ít người Liêm Châu bản địa dọn đến đây. Bọn hắn tụ tập lại với nhau, dưới sự giúp đỡ của Minh Giáo bắt đầu một cuộc sống mới, cùng nhau xây dựng nên các toà trang viên viện tử.
Đất để canh tác nông nghiệp không có nhiều, mà dẫu là có cùng không đủ để chia cho bọn hắn, thế nhưng lúc này chỉ cần có mảnh đất cắm dùi là đủ, bạn hắn tạm thời không có những đòi hỏi gì lớn lao hơn nữa.
Cuộc sống bình thường đều đặn trôi qua, tại sáng sớm, khi đám nam nhân bắt đầu xép hàng tiến về khu nội thành làm việc, phụ nữ tại nhà cũng chẳng phải ngồi không, bắt đầu kéo nhau cùng làm việc nội trợ, dặt giũ thổi cơm, chăm sóc những hài tử trong nhà, trong đó thậm chí còn có không ít những đứa trẻ mô côi cha mẹ vì chiến tranh cũng được đám người chia nhau chăm sóc, chỉ cần có người nhận nuôi sẽ được hưởng trợ cấp từ Minh Giáo.
Thời gian này Minh Giáo hoạt động như một tổ chức thiện nguyện, nếu không phải cứ bảy ngày một lần bày ra các buổi giảng kinh thì đám người ở đây còn không nhận ra đó là một tổ chức Tôn Giáo.
Giáo lý của Minh Giáo cũng không phải là thứ lạ lẫm đối với dân cư miền nam nước Tống, mang tư tưởng mãnh liệt về hậu thế cũng như việc cứu độ chúng sinh, cái này có rất nhiều nét tương đồng với Phật, Đạo thế nên không khó để hoà nhập.
Hàng ngày phát lương, hàng tuần giảng kinh, các nhóm bạch y tu sĩ xuất hiện trong cuộc sống của đám dân cư này đã sớm chẳng phải thứ gì xa lạ nữa. A Tiễn lúc trở lại cũng thấy rõ ràng, nàng chính là bĩu mỗi xem thường, mặc định đây là tiểu ác ma kìa bày trò quỷ, thế nhưng không thể biểu lộ quá mức trực tiếp nếu không sẽ bị đồng hương đánh giá là lập dị.
Tống thị mẹ nàng cũng là tín đồ, nhìn thấy mẹ mình hàng tuần cũng theo đám Minh Giáo kia mặc lên những bộ quần áo làm từ vải đay trắng chùm kím kì quái, bỏ giày mà đi chân đất, tay xách theo giỏ hoa cùng bánh đi phát chẩn thì A Tiễn cũng chỉ biết bó tay.
Thôi! Mặc kệ...
Nàng vui vẻ là được!
Mặc cho mục đích có đúng là hành thiện tích đức hay chủ ý sâu xa là gì thì Minh Giáo hiện tại vẫn là ân nhân của đám người, lấy oán báo ân tự nhiên sẽ phải chịu phỉ nhổ, A Tiễn hay bất cứ ai cũng không thể biểu hiện bất kính với Minh Giáo.
Buổi giảng kinh hôm nay nàng cũng nghe lỏm được một chút, nơi giảng đạo cũng chẳng phải thần bí gì cả, người của Minh Giáo chỉ tuỳ ý chọn một bãi đất trống xây một cái đài cao, xung quanh thì tuỳ tiện dựng lên một ít hàng rào che chắn, phủ một ít mái lợp, người đến thì có thể trải chiếu hoặc trực tiếp ngồi đất để lắng nghe cũng được.
Phía trên đài, Thánh Nữ của Minh Giáo nửa ngồi nửa quỳ thuyết giảng, khuôn mặt nàng được che bằng lụa trắng, ngoại trừ một chút trang sức vòng vèo ra thì cũng không khác nhóm tín đồ ở đây là mấy, con ngươi màu xanh ngọc của nàng như lưu thủy khẽ động lướt qua thân ảnh của những người ngồi đây, đây cũng là thứ duy nhất đám người có thể nhìn thấy trên cơ thể nàng, cũng là tiêu chí để biết nàng là thánh nữ Minh Giáo.
Bài giảng hôm này vẫn như mọi lần, giảng về cần kiệm, giảng về yêu thương đùm bọc, giảng về cho đi không cầu nhận lại, đặc biệt nhấn mạnh Hào Quang Minh Tôn sẽ luôn yêu thương đùm bọc cho đám người khổ nạn.
Có giáo dân buột miệng hỏi “Hào Quang Minh Tôn là ai?”. Phía trên đài, Mia âm thanh băng lãnh hồi đáp:
- Ngài là Đấng Cứu Thế, là muôn hình vạn trạng, có thể là đàn ông, đàn bà, thiếu niên, thiếu nữ thậm chí là một đứa nhỏ, nhưng dù là dạng gì đi chăng nữa thì ngài luôn mang đến ánh sáng, xoá đi tội nghiệt cho những đứa con lầm lỡ của Minh Tôn có thể làm lại cuộc đời.
- Có tội nghiệt thì có thể xưng tội, dùng hành động để chuộc tội, tựa giải thoát bản thân thân ra khỏi gông cùm của bóng tối, hướng về ánh sáng như những đóa hoa đón lấy ánh mắt trời...
Giọng của Mia không phải thuộc kiểu truyền cảm mà đều đều băng lãnh, thế nhưng lại có đủ mê lực từ tính khiến đám người dưới nghe như ai như si như say, bản thân A Tiễn nấp sau hàng rào nghe lỏm mặc cho bên trong nội tâm có bài xích thế nhưng không thể không công nhận có chút đạo lý ở trong đó.
Nghe nói người trên đài là Minh Giáo Nhật Chiếu thánh nữ, còn có một vị Minh Giáo Nguyệt Phủ thánh nữ khác nữa nhưng thần bí hơn, chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn, A Tiễn nội tâm có chút tò mò, không biết vị này và vị kia có gì khác nhau.
Nhật Nguyệt hai chữ hợp thành chính là Minh, hẳn trong giáo phái này địa vị hai người là tương xứng.
Trở về từ buổi giảng kinh, A Tiễn lại tiếp tục công việc thường ngày giúp đám A di đại thẩm làm việc, ở đây cũng có không ít người đến từ Ung Châu, biết nàng xuất thân Cừu gia tiểu thư, con gái Tống thị thì nhiệt tình mở miệng nói muốn giúp đỡ, niềm nở tranh đoạt công việc của nàng.
Ban đầu A Tiễn thầm nghĩ hẳn là do bọn hắn vẫn còn có ấn tượng trước kia về nàng nên mỉm cười lắc đầu từ chối, nói hiện tại ai cũng như ai, nàng nào còn phải là tiểu thư gì nữa, thế nhưng sau đó vài bữa, nàng vô tình nghe ra được một số việc.
Tất cả đều là nàng hiểu lầm.
Đám người ở đây đối xử đặc biệt với nàng không phải vì thân phận của nàng trước đó, cũng không phải vì người cha đã khuất của nàng.
Mà là vì “nam nhân trong lời đồn” của mẹ nàng.
A Tiễn khi nghe thấy thì toàn thần như chết đứng, cảm thấy không thể nào.
Mẹ nàng không phải là người như vậy!
Dù trong lòng chắc mẩm là thế, nhưng không có lửa làm sao có khỏi, A Tiễn nội tâm nghi hoặc mỗi lúc một lớn, cảm thấy không thể mãi lừa mình dối người được nữa, thế nhưng chạy đến trước mắt mẹ trực tiếp hỏi rõ chuyện này là không thể nào, suy đi tính lại một chút, A Tiễn muốn tự mình đi điều tra xem gã nam nhân gọi Hoàng Thành kia rốt cuộc là kẻ nào.
- Ngươi là đang nghĩ cái gì vậy? - Tống thị thấy con gái đang phơi quần áo thì đột nhiên thừ người liền hỏi.
A Tiễn giật mình tỉnh lại, khuôn mặt miễn cưỡng cười tươi, lắc đầu tiên tục nói không có gì.
Tống thị thương con, thấy sắc mặt nàng không tốt thì vội vã tiến lên xoa mặt sờ trán con mình xem sao, kiểm tra một hồi thấy không quá nóng mới yên tâm một chút, nhẹ giọng nói:
- Quỳnh Anh, ngươi hay là trở về đi, chuyện ở đây để mẹ làm nốt là được.
Nhân cơ hội, A Tiễn như con mèo nhỏ cười cười ôm lấy tay mẫu thân, nửa đùa nửa thật thủ thỉ nói:
- Mẫu thân thật tốt, nếu có một ngày mẫu thân tái giá liệu có còn thương ta như vậy?
Tống thị khẽ run lên một chút, ngay sau có liền quay sang, yêu thương xoa xoa má con mình, nàng đáp:
- Ngươi hỏi cái gì kì quái vậy, ta không thương ngươi thì thương ai...
Nội tâm của A Tiễn đột nhiên trùng xuống, tựa như một viên đá nhỏ rơi tỏm xuống mặt hồ rồi từ từ chìm nghỉm.
Mẫu thân...
Nàng... không có phủ định chuyện tái giá!!
...
— QUẢNG CÁO —
Event
Tâm tư thiếu nữ không liên quan đến đại cục, nhưng có một có một tiểu hài tử lại không được phép mê man nghĩ loạn như vậy.
Lâu Thuyền Cá Lồng Đèn đến lúc hoàng hôn lại bắt đầu giăng hoa thắp đèn, lần này không phải đi dạo chơi bờ biển mà là đón khách.
Ở bên trong đại phòng tại thân thuyền, Đỗ Anh Vũ tại chủ tọa vị trí dáng vẻ tuỳ tiện lười biếng ngồi trên bồ đoàn, sau lưng tựa vào khuôn ngực của mĩ mạo Hoa Nương, bản thân hắn cởi bỏ đai lưng, Cẩm bào Ngọc Bích buông xoã, để lộ ra áo lụa lót màu rằng bên trong. Hoa Nương cũng chẳng thấy phiền hà, hơi nghiêng người cho đối phương thoải mái tựa vào, ngón tay thon dài tinh mĩ thỉnh thoảng còn điểm chút hoa cả trên mặt bàn, thiếp thân đút vào miệng cho hắn rồi khanh khách cười duyên.
Nhìn cái bộ dạng hoa hoa tiểu công tử, nhất phái quý tộc biểu lộ ra ngoài khiến đám người dưới hết nói nổi.
Tô Hiến Thành ngồi tại một góc che mặt không giám nhìn thẳng, nghĩ thằng oắt này quả nhiên là diễn theo bản sắc, hoàn toàn phù hợp, không chỗ nào có thể bắt bẻ, đột nhiên thấy trên vai mình có người khều khều, quay sang thì thấy thị nữ A Tú mặt đỏ như gấc, nín nửa ngày mới chỉ chỉ vào bản thân, biểu lộ Tô Hiến Thành cũng có thể đối với mình dựa vào như vậy.
Con mẹ nó, Tô thư sinh sợ hết hồn, vội vã lắc đầu rồi lẳng tránh đi mị nhãn của A Tú khiến nàng lập tức ỉu xìu.
Ngồi cạnh bên, vì không muốn người đẹp thất vọng, Phí Công Tín lập tức nói ta có thể, A Tú mỉm cười quay sang, chỉ đáp lại bằng một từ “cút!”
Mizukune cũng tại, vị trí sóng vai song song cùng Đỗ Anh Vũ tại chủ tọa, nàng hiện tại dùng dáng vẻ trưởng thành tiếp đón mọi người tại đây, liếc sang nhìn Đỗ Anh Vũ thì không nhịn nổi cười, vỗ vỗ bàn tay để cho đám cả kỹ trên thuyền tiếp tục hoan nhạc nhảy múa, bản thân thì quay sang chỗ họ Đỗ, tiếu mị nói:
- Tiểu công tử, chỗ thiếp thân mềm mại hơn, có muốn qua hay không?
Hoa Nương nghe vậy thì tiếu dung biến mất, đằng đằng sát khí nhìn sang như muốn ăn tươi nuốt sống ả Nhật Bản này, Đỗ Anh Vũ thì không mặn không nhạt, hơi liếc liếc, giọng đều đều đáp:
- Lớn hơn của ngươi bản công tử cũng từng qua, có gì đặc biệt cơ chứ?
Sau thì không đoái hoài đến nàng, mặc cho hai con hồ ly phía sau lưng nhìn nhau toé điện, hắn là quét mặt xuống chỗ hai kẻ vừa quen vừa lạ xuất hiện tại Lâu Thuyền ngày hôm nay.
Dù là có chuẩn bị từ trước nhưng khi Tiền Phương cũng Hoàng Thành tiến vào nơi này cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Dù sao địa vị bản thân lúc này là người khác cho, thân bước vào địa bàn của của người khác, nói không chút lo lắng nào chính là nói xạo, bọn hắn cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.
Đây cũng là ý đồ của Đỗ Anh Vũ khi chuyển buổi họp mặt đầu tiên lên trên Lâu Thuyền thay vì Huyện Thành Phủ Nha như là Tô Hiến Thành sắp xếp, ít nhất là có thể áp chế đám “Tân nhân” này về mặt tâm lý cái đã.
Hiển nhiên khi hai người vừa sóng vai bước vào bên trong khoang, nhìn thấy cảnh tượng sang trọng trang hoàng, lụa là tinh mĩ điểm đủ chủng loại hoa cỏ phô trương không chút nào dấu giếm, huân hương từ các đỉnh đồng đặt tại tám phía hun khói sương khiến nơi này mờ ảo như tiên cảnh, đám kĩ nữ mặc kimono nửa kín nửa hở trang điểm lộng lẫy, uyển chuyển múa hát ẩn hiện dưới ánh đèn lồng đỏ treo khắp khoang thuyền khiến Tiền, Hoàng hai người đột nhiên có cảm giác bản thân như bước lên một giai cấp khác.
Tháng trước Tiền Phương còn nghĩ không biết lúc nào bản thân mới được hưởng thụ đặc quyền lên thuyền này thì hiện tại hắn đã có.
Ngồi phía dưới, cả người có phần căng cứng, thấy từ vị trí chủ tọa, Đỗ Anh Vũ quét mắt nhìn sang thì dù là Hoàng Thành đã từng tiếp xúc với họ Đỗ cũng cảm thấy căng thẳng.
Vì bản thân hắn cũng không biết tiểu công tử hiện tại đang nghĩ gì.
Liệu có thể hắn muốn qua cầu rút ván, triệt hạ bản thân hay không?
Tiền Phương thì lần đầu nhìn thấy Đỗ Anh Vũ, nhìn cái biểu lộ của một thượng đẳng quý công tử bày ra lòng có chút không hợp, điều hắn lấy làm lạ chính là không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy bị áp chế đến ngột ngạt, đối phương không phải chỉ là một thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch thôi sao? Tại sao khí tráng lại có thể lớn đến vậy!
Đỗ Anh Vũ mà biết Tiền Phương đang nghĩ điều gì thì hẳn sẽ phải ha ha cười lớn.
Mẹ kiếp ngươi có biết hai người bên cạnh ta đều là Tông Sư Cảnh cao thủ sao?
Nho nhỏ một bên võ biền Tụ Khí không bị áp chế quỳ xuống mới là lạ.
Đỗ công tử kế hoạch mượn thế thành công xuất sắc, bên ngoài khuôn mặt nhàn nhạt không lộ biểu tình, mỗi lần ngón tay hắn gõ lên trên bàn thì lại giống như nhịp trống gõ vào bộ ngực của hai gã bên dưới, được một lúc, thấy đã đủ, hắn mới hời hợt mở miệng:
- Hai người... đã quen thuộc vị trí mới sao?
Ách!
Tiền Phương cùng Hoàng Thành đột nhiên bị hỏi liền giật mình, quay sang nhìn nhau, cả hai đều luống cuống nhất thời không biết trả lời ra sao.
Đỗ Anh Vũ thấy biểu tình của hai tên này thì khẽ mỉm cười, hào sảng nói tiếp:
- Chuyện lần này, hai người công lao ta đều ghi khắc, Đỗ Anh Vũ ta không phải kẻ tốt lành, thế vẫn là kẻ có tín dự, kẻ nào làm tốt, ta luôn gấp bội hồi đáp.
Nói xong, lập tức ra hiệu, giống như có chuẩn bị từ trước, hai nữ hầu bộ dạng xinh đẹp mang theo hai khay gỗ tiến tới, phía trên mỗi khay là một chiếc hộp gỗ cũng một cuộn giấy bọc kín.
Nhìn hai thị nữ ỏn ẻn nhẹ nhàng đặt đồ xuống rồi khoan thai rời đi chưa đến một giây, sau lại nhìn sang chỗ của Đỗ Anh Vũ, thấy hắn bộ dạng nhún vai bảo hai người cứ tự nhiên, Hoàng Thành nhịn không nổi tò mò, lắp bắp hỏi:
- Công... công tử, cái... cái này là?
- Mở ra xem đi. - Đỗ Anh Vũ cười, trực tiếp đáp:
Cả hai đồng loạt mở hai chiếc hộp gỗ ra, bên trong chứa đựng hai cái ấn tín, của Hoàng Thành là Ấn Huyện Thừa còn của Tiền Phương là Ấn Huyện Uý.
Không cần hai người hỏi, Đỗ Anh Vũ đã chủ động nói trước:
- Chức vụ có chút thay đổi, thế nhưng địa vị vị thế chính là không đổi, Đỗ Anh Vũ ta có công tất thưởng, Tiền Phương trợ giúp ta đoạt lấy Khâm Châu, công lao rất lớn, chức vụ Cục Trưởng Cảnh Vệ Cục, hàm vị tương đương với Huyện Uý, hiện tại ta giao cho ngươi!
- Huyện... Huyện Uý! - Tiền Phường lắp ba lắp lắp nói.
Hắn trước đó nghĩ đối phương cùng lắm chỉ cho mình một cái hư chức không có thực quyền, hiện tại mới biết cái chức vụ này tương đương Huyện Uý, hắn nhất thời không biết nói sao cho phải.
Đỗ Anh Vũ không để tâm đến tên này nữa, quay sang chỗ Hoàng Thành nói tiếp:
- Hoàng Thành, ngươi hộ tống gần bạn lưu dân an toàn trở lại, lại giúp ta đang tan Bạch Châu tặc, chiếm lĩnh Bạch Châu, sau thì bình ổn Hợp Phố, luận công ban thưởng, hiện tại chức vụ Phó Thị Trưởng thành Hợp Phố, hàm vị tương đương Huyện Thừa ta giao lại cho ngươi.
Vừa nói hắn vừa tách mình ra khỏi Hoa Nương đứng dậy, giảng rộng hai tay, phất lên cái tay áo một cái, tạo ra dáng vẻ vừa hào sảng, vừa phong lưu khoái hoạt, cười cười nói:
- Hai vị là thượng quan mới của Tô Giới Khâm Liêm, sau này... cần hai vị ra sức nhiều hơn.
Tô... Tô Giới?
Đó là cái mẹ gì?
Đỗ Anh Vũ vừa cất lời, đám người không phòng liền ngây người mộng bức, thậm chí cả Tô Hiến Thành cũng không ngoại lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.