Tại Tân Châu chiến trường một mảnh hoang tàn, dưới đại địa gươm giáo vứt tứ tung, quân kỳ thì tựa như cây cối trải qua bão lớn nghiêng ngả đổ rụp, đám Tống binh nhìn theo bụi mù dần dần tan biến nơi chân trời mà quân Dao để lại, đến khi dấu vết mất hẳn thì bọn hắn mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi, có mấy tên không biết vì căng thẳng tột độ hay vì quá kiệt sức mà ngồi bệt hẳn xuống mặt đất lấm đầy bụi bẩn máu me, không còn giữ lại được chút nào cái quân kỷ nghiêm túc thường ngày, cảm thán nhìn nhau.
“Con mẹ nó, cuối cùng cũng đuổi được đám quỷ này đi!”
“Mẹ nó chứ, đám súc sinh này từ đâu ra vậy?”
“Huynh đệ, huynh đệ, tỉnh lại đi... chúng ta thắng rồi, huynh đệ...”
“....”
Đủ các thể thoại âm thanh hỗn tạp từ vui sướng cho tới bi thương trộn vào nhau, lẫn lộn tạo nên những dòng cảm xúc phức tạp.
Thân là chủ tướng, Lưu Quang Thế không thích cái loại không khí này, xuất thân là giới quý tộc nước Tống, hắn tự nhiên cho bản thân mình cùng quân Tống là thuộc một đẳng cấp cao hơn đám ngoại bang vài ba bậc, có thể miễn cưỡng ngang hàng chỉ có quân đội của Liêu quốc năm xưa nhưng bọn hắn xưa đâu bằng nay.
Nay lại bị các nhóm quân đến từ các các vùng xa xôi hẻo lánh phía nam của các chủng người mà hắn cho thấp kém hơn gây bao khó dễ, khó khăn lắm mới dành được chiến thắng thì lại vui sướng tột độ, cái loại cảm xúc này làm lung lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360587/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.