Ngày từ lúc sáng sớm, Tống doanh đặt tại Ung Châu đã mở cửa đón khách.
Đám lính canh nheo mắt nhìn phía xa, khi chứng kiến từng đợt xe hàng nối đuôi nhau dài không thấy điểm dừng tiến đến chỗ bọn hắn thì tất cả đều reo hò nhảy nhót.
Bọn hắn đã đợi chuyến hàng này như hạn hán đợi mưa, một ngày hàng chưa tới thì liền thấp thỏm một ngày, cuối cùng thì sau chuỗi ngày hoang mang, lương thực của bọn hắn cũng đã được vận chuyển đến.
Khi xe hàng đỗ lại ngay trước cửa doanh, mấy tay lính canh gác theo thủ tục thì vẫn phải kiểm tra hàng hoá, qua loa làm dáng một hồi, mấy gã lính gác nhanh chóng gọi người bên trong chạy tới dỡ hàng để vận chuyển đi vào.
Một tên sĩ tốt hấp tấp chạy tới trước Tống doanh soái trướng chắp tay bẩm báo:
- Bẩm báo công tử, lương thực đã được chuyển đến, hiện tại đã đặt vào bên trong doanh trại!
Ở phía bên trong, Cao Nghiêu Khanh thái độ tỏ ra tương đối bình thản, hắn chỉ gật gù nhẹ một cái, đầu gối tay của hắn vẫn đặt trên cái bàn trà trước mắt, bàn tay mở rộng chống lấy cái cằm, bộ dạng lười biếng nâng lên cánh tay còn lại, phất tay hai cái cho tên lính đó có thể lui xuống.
Biểu lộ của họ Cao hoàn toàn ngược lại với sự vui mừng của đám lính dưới trướng.
Có lương thực lòng liền không hoảng hốt, cái đạo lý này ai cũng hiểu, đám Tống nhìn thấy lương thực về thì thở ra được một hơi, nội tâm trở nên nhẹ nhàng.
Chung tay vác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360575/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.