- Công tử! Dậy đi! Chúng ta là về thôi!
Trần Kình một bên thấp giọng nói, một bên lay người, gọi Đỗ Anh Vũ đang gục đầu ngủ gật dậy.
Đỗ tiểu tử mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, lấy tay dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi:
- Hở? Xong rồi sao? Ta là có bỏ lỡ phần nào không?
Trần Kình nhìn tiểu công tử như người trên mây thì bộ dạng liền chán đời, bó tay toàn tập.
Nói là đến nghe ngóng tình hình cơ mà?
Sao mới nghe được một nửa đã ngủ rồi?
Thở dài một tiếng, lão Trần lắc đầu nói:
- Cũng không có gì đâu công tử, bọn hắn bàn bạc chính là như vậy...
Đỗ Anh Vũ thì nhún vai, cảm thấy mình đi chuyến này có chút uổng công vô ích.
Hải tặc họp nhóm tự nhiên sẽ khác với các cuộc họp bình thường, bàn kế hoạch thì ít, bàn ăn chia thì nhiều.
Hỏi kế hoạch thì ai cũng im re, nói đến ăn chia thì kẻ nào kẻ nấy mắt đều sang bừng, bộ dạng năng nổ, quát tháo, chửi bới nhau liên tục, thiếu điều xách dao nhảy lên chơi thật thôi.
Nói tóm lại cũng chẳng có gì đáng để học hỏi.
Đỗ Anh Vũ lúc đầu thử căng tai ra nghe ngóng xem có gì đặc biệt hay không, cuối cùng càng nghe càng thất vọng, được thêm một lúc thì ngáp ngắn ngáp dài.
“Haizz! Vẫn là quá đề cao bọn hắn rồi!” Đỗ tiểu tử dụi dụi mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Có vẻ có đầu óc nhất trong đám Hải tặc này là Chu La lão tặc, toàn bộ kế hoạch đều theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360494/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.