Lý Dương Quang mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng hai thiếp nhân thị tỳ bước ra khỏi Tô Phủ.
Đến thế nào thì đi cũng như vậy, phong thái hoàn toàn không thay đổi.
Ba người nhanh chóng bước lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu, thong thả rời đi.
Tiểu Hầu Gia đi đã được một lúc, nhưng Tô Chính vẫn chưa thoát được khỏi trạng thái bần thần trầm tư.
Lão Tô như thể hoá thành tượng gỗ, từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại trong Tô Phủ sảnh đường, nội tâm hắn hiện tại có chút phức tạp.
Sau cùng thì thở dài thầm than “Thất sách!”
Tô Chính phạm phải một sai lầm.
Hắn là quá tự coi thường bản thân.
Cũng phải thôi, trong cái thời kì mà thương nhân không nhận được sự coi trọng, sự tồn tại của thương nhân trong mắt đám quý tộc chỉ giống như công cụ kiếm tiền cho chúng thì việc Tô Chính không ngờ tới luôn có một kẻ để ý đến hắn cũng là điều dễ hiểu.
Nay nhất cử nhất động lại bị người khác chú ý tới, lão Tô không biết là nên tự hào hay khổ sở nữa.
Tô Chính bản thân hành sự cũng rất cẩn thận, nhưng chỉ phòng được nhất thời, nào ai phòng được cả đời!
Việc Lưu Vũ Nhĩ thỉnh thoảng tìm gặp hắn vô tình khiến mọi sự bại lộ.
Một quan đại thần như Tả Gián Nghị Đại Phu lại thường xuyên chạy đến tìm một gã thương nhân?
Bảo không có vấn đề ai tin nổi!
Việc này kẻ nào lưu tâm đều cảm thấy được sự bất hợp lý trong đó.
Kì thật cũng không trách Lưu Vũ Nhĩ được, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360481/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.