Nhân sinh có ba đại ảo giác. Một là cảm thấy điện thoại trong túi đang rung. Hai là rõ ràng nhớ là khi nãy cắm cơm đã bật công tắc rồi. Còn ba là hình như nàng cũng thích ngươi. Kiếp trước Đỗ Anh Vũ cũng là kẻ từng trải, cũng đã từng ảo tưởng qua. Hiện tại nữ nhân duyên của hắn khá tốt, nhưng tất nhiên hắn không có cái ảo giác rằng tình cảm đó là tình cảm trai gái. Dù sao hắn mới có 9 tuổi, hắn không nghĩ rằng ai lại có thể biến thái phát sinh tình yêu đối với một thằng nhóc cơ chứ? Đa phần đều là vì hắn lớn lên được trời Phú cho ngoại hình yêu nghiệp xinh đẹp, tựa như búp bê, nữ nhân gặp ai ai cũng yêu thích hắn. Cái từ này đúng là dùng cho một bé nam thì không phù hợp cho lắm nhưng sự thật là vậy, bà nội hắn từng nói, hắn chỉ xét riêng ngoại hình là có thể sánh với anh trai của bà lúc nhỏ. Người mà bà nói tới không ai khác ngoài Lý Thường Kiệt! Mà ngoại hình có thể sánh với Lý Thái Uý là một loại đẳng cấp cao nhất có thể có rồi! Giống như câu đẹp tựa Phan An, Tống Ngọc của Bắc triều vậy. Trong lịch sử Đại Việt có hàng loạt các nhân vật có ngoại hình đẹp đẽ tuấn tiểu khác nhau, nhưng khi nhắc đến đỉnh cấp Mỹ nam tử thì đa phần hầu hết đều sẽ nhắc đến Lý Thường Kiệt đầu tiên. Đỗ Anh Vũ không rõ Lý Thường Kiệt trông ra làm sao, nhưng chỉ biết bản thân đôi khi chỉ nhìn mình trong gương thôi là không kiềm được lòng lự luyến một hồi!! Nếu đẹp trai là một cái tội. Hắn chắc phải bị tru di Cửu tộc! Hắc hắc!!! Mà nhắc đến gương lại nói, con mẹ nó thời kì này vẫn chỉ có gương đồng, công nghệ tráng bạc là chưa có, mọi thứ trong gương lúc này cứ mờ mờ ảo ảo, nhìn rất khó chịu. Đỗ Anh Vũ cho rằng đây cũng là một nguồn lợi, có thể nghiên cứu phát mình xem sao! Miên man suy nghĩ một hồi, Đỗ tiểu tử lúc lắc cái đầu nhỏ, tự ép bản thân phải tập trung trở lại. Đêm đã muộn, hắn vẫn phải làm việc, buổi chiều mang Lê Nghi Phượng đi dạo thành thử ra buổi đêm lại phải làm bù. Ai nói có nữ nhân làm bạn là sướng nào! Từ ngoài lều trướng, Hoa Nương mang theo một bát cháo gà đi vào, nhìn thấy Đỗ tiểu tử đang tô tô viết viết cái gì đó trên bàn, nàng cười mị tiến tới cạnh hắn. Đặt xuống tô cháo, Hoa Nương khẽ thổi thổi bên tai hắn, thổ khí như lan, mị hoặc nói: - Công tử! Đêm khuya rồi, chúng ta trở về ngủ đi thôi! Đỗ Anh Vũ liếc xéo nhìn nàng, thầm hô “sắc nữ” một câu, hắn hơi lắc nhẹ cái đầu, nhàn nhạt lời nói: - Ngươi trở về ngủ trước, ta còn chưa xong việc! Nói dứt câu, hắn lại đóng vai sắt thép thẳng nam, bỏ mặc mĩ nhân ai oán mà tiếp làm việc. Hoa Nương thấy vậy cũng không có bỏ đi, lặng lẽ đừng ở một bên mài mực cho hắn. Hương thơm của giấy, mực cũng mĩ nhân hoà cùng một chỗ thoảng chốc khiến lòng người mê say. Hoa Nương tò mò nhìn xuống, thấy Đỗ tiểu tử là đang vẽ lên các loại mô hình kì quái gì đó liền tò mò, nàng thấp giọng dò hỏi: - Công tử... cái này là... ? Đỗ Anh Vũ chẳng ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản hồi đáp: - Đây là mô hình trang trại của chúng ta! “Trang trại sao?” Hoa Nương thầm nghĩ, lòng nàng lúc này nảy sinh hứng thú, cúi đầu nhìn thật kĩ. Đỗ Anh Vũ đúng là có ý định lập trang trại, không những thế còn là muốn cổ động đám người cũng cùng hắn thành lập trang trại. Mô hình trang trại loại thông thường nhất Đỗ Anh Vũ có thể nghĩ đến và áp dụng ngay chính là mô hình Vườn-Ao-Chuồng. Loại mô hình khép kín này tương đối đơn giản, phát triển an toàn, phù hợp với địa hình Yên Hưng có núi có sông. Đương nhiên cụ thể sẽ còn có rất nhiều vấn đề như là trồng cây gì, nuôi con gì thì phù hợp, đào ao như thế nào mới là hợp lý. Trồng cây gì thì còn tuỳ thuộc vào mảnh đất dưới chân như thế nào, Đỗ Anh Vũ lý tưởng nhất đương nhiên là ưu tiên các cây lương thực, hoa màu cũng như các loại củ hoặc đậu. Tại sao không phải là cây ăn trái? Vì thời kì này cây ăn trái thật sự chất lượng so với thời hiện đại là kém xa. Đỗ Anh Vũ thì giờ lại có hạn, không muốn mất thời gian vào việc nghiên cứu cải biến cây ăn quả nên tốt hơn hết cứ việc tập trung vào lương thực mới là thượng sách. Trang trại chăn nuôi hắn lại không kén chọn, trâu, bò, lợn, gà... bất cứ loại nào phù hợp đều được, vì có kinh nghiệm trước mở trang trại nuôi heo tại Tây Xưởng nên Đỗ tiểu tử khá thiên về việc chọn heo để nuôi dưỡng. Béo béo núc núc, dễ nuôi nhiều thịt! Đào ao thì tốt nhất là ao song song, vừa có thể đa dạng giống thủy sản, vừa có thể hạn chế ô nhiễm nguồn nước. Chỉ là vấn đề cá giống, Đỗ Anh Vũ là không có kinh nghiệm, hắn là đang muốn tìm chuyên gia trong lĩnh vực này. Yên Hưng nơi này đúng là có thể phát triển nông nghiệp, nhưng thế mạnh thật sự lại chính có cửa sông, cửa biển. Tài nguyên biển của Đại Việt thời kì này trù phú vô cùng, rừng vàng biển bạc không phải là nói chơi, nếu không xoát lấy, Đỗ Anh Vũ là cảm thấy có lỗi với bản thân khi chọn nơi đây là địa bàn. Thành lập các thủy trại, thúc đẩy phát triển ngư nghiệp là chuyện tất yếu, nghề chài lưới hiện tại là quá đơn sơ, ngư dân cũng thuộc dạng tự phát, mỗi nhà chỉ có một chiếc thuyền nan, đánh bắt thì cũng chỉ có thể đánh bắt gần bờ, việc này vừa làm mất cân bằng sinh thái, vừa chẳng thu lợi được bao nhiều. Đỗ Anh Vũ là muốn ngành này trở nên phát triển, thật sự phải có tổ chức hơn. — QUẢNG CÁO — Đóng thuyền lớn cho ngư dân, tạo ngư trường đánh bắt xa bờ! Quách Vân mấy tháng nay nghiên cứu thuyền bè cũng có tiến triển, hẳn là rất nhanh xưởng tàu có thể đi vào sản xuất. Chỉ là vấn đề này vấp phải một tảng đá nhánh đường. Đó chính là đám Hải tặc! Thở dài một tiếng, Đỗ Anh Vũ bình thường có nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng lần này hắn không thể không chủ động tìm cách diệt đi đám Hải tặc tại Đông Bắc. Mặc dù từ lúc Đỗ Anh Vũ đến nơi này, đám Hải tặc đều rất an tĩnh, nhưng không có cách nào, bọn chúng không bị diệt lòng Đỗ tiểu tử bất an. Hắn cũng là bất đắc dĩ mã thôi! Hoa Nương nhìn thấy Đỗ tiểu tử cố gắng biểu lộ khuôn mặt bất đắc dĩ liền cảm thấy kì hoa, nàng khẽ hỏi: - Công tử, ngài lại định hại ai sao? Đỗ Anh Vũ kinh ngạc thốt lên: - Biểu lộ rõ ràng vậy à? Hoa Nương gật đầu, mắt cong lại, cười nói: - Khuôn mặt ngài bỗng nhiên cười lộ vẻ nham hiểm, tham lam thần sắc ẩn hiện, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bất đắc dĩ, công tử biểu lộ như vậy thì chắc chắn là muốn đi hại người rồi!! - Ách! Hoa Nương! Ngươi... là biết quá nhiều rồi! - Đỗ Anh Vũ liếc xéo nàng, hừ lạnh. ... Ở một nơi khác không xa. Đêm khuya, cô tịch, cũng chính là thời điểm lòng người yếu ớt nhất. Quách Ngọc Như ngồi trước gương đồng, chải chuốt một đầu tóc đen suối, gương mặt của thục nữ thoáng lộ vẻ mệt mỏi. Cái rét tháng 3 vẫn còn chưa chấm dứt, trái tim nàng lại càng rét lạnh hơn. Lê Nghi Phượng nói nàng sợ. Đúng! Nàng là thật sợ! Sợ hãi bản thân lại trở về như năm đó, sợ hãi mình lại phải biến trở thành tiểu cô nương một mình trong giá lạnh đêm đó. Lặng câm, chờ kẻ được gọi là chồng của nàng trở về! Nàng nhìn lại mình trong gương, cảm xúc mang theo kí ức ùa về. Khuôn mặt bên trong hiện ra vẫn là nàng nhưng trẻ tuổi hơn nhiều. Năm đó... Hồng đậu nở.. Nở tương tư hận không người ngắm. Trăng đã tàn rồi. Nàng còn đợi chờ ai? Ngày hôm đó cũng rét lạnh như thế này. Có một nữ nhân ngồi co ro trong bộ hỉ phục. Tấm khăn voan đỏ vẫn phủ kín đầu nàng. “Tạ Trường Khanh à Tạ Trườn Khanh! Ngươi là đang mong chờ điều gì?” Tân nương tử trong lòng tự giễu. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, ngọn lửa hi vọng trong nàng càng lúc càng nhỏ bé hiu hắt. Trên bàn nến đỏ sắp tàn, rượu hỉ cũng đã lạnh. Tâm lại càng như tro tàn nguội lạnh. “Sao người còn chưa tới?” “Người là ở nơi nào rồi?” Thiếu nữ họ Tạ thầm hỏi. Nàng yêu thích hắn, yêu đến si mê điên đảo. Yêu đến mặc kệ tất cả, chấp nhận tất cả. Mặc cho lòng hắn có nữ nhân khác cũng không màng. Chỉ cần bên trong tim hắn có một chỗ nhỏ bé dành cho nàng liền đủ. Cứ như vậy, dùng hết dũng khí, đem toàn bộ niềm yêu cũng như lòng kiêu hãnh đánh cược một lần. Ha ha! Kết cục liền thua triệt để!! Đêm tân hôn vốn phải là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của nàng, vậy mà hắn... Chỉ bằng một lời nói của nữ nhân kia... hắn liền bỏ nàng đi. Thiếu nữ nội tâm như muốn phát điên, nàng là không ngừng tự hỏi “Xuân tiêu nhất khắc....không đáng một đồng?” — QUẢNG CÁO — “Rốt cuộc là ta sai ở đâu?” “Sao lại đối xử với ta như vậy?” “Chẳng lẽ... Trăm lần cảm động cũng không bằng một lần rung động?” “Chẳng lẽ cho đến tận cùng thì... Tiểu biệt vẫn là thắng tân hôn?” ... Đêm đó cũng không phải chỉ Quách Ngọc Như khó ngủ. Lê Nghi Phượng cũng vậy! Nàng lúc bị họ Quách công kích cũng già mồm cãi lại. Nhưng chỉ có nàng trong thâm tâm biết rõ bản thân là có cảm nhận như thế nào. Đau đớn như thế nào! Hít sâu lấy một hơi khí lạnh. Nhìn đứa em gái vô ưu vô lo chỉ ăn với ngủ, nàng lại thầm ghen tị. Nghi Phượng Phượng Nghi! Thân mang Phượng mệnh mẫu nghi thiên hạ! Đối với nữ nhân thiên hạ đây là một cực đỉnh vinh Quang để ngưỡng vọng tới. Đối với nàng đó chỉ là một lời nguyền! Chỉ là một trách nhiệm mà gia tộc bắt nàng phải làm theo. Một bên là người nàng yêu, một bên là vận mệnh của gia tộc. Nàng năm đó đã có sự lựa chọn! Chỉ là năm đó nàng làm sai một chuyện.. Chỉ là khi đó nàng quá mức tham lam! Đã tự quyết đầy bản thân vào lãnh cung.. Vậy mà vẫn nguyện mong có được 1 lần hạnh phúc! Chỉ 1 lần sống cho mình... Là ích kỷ sao? Chỉ một lần thuận theo trái tim Liền một đời trả giá! Là đáng sao? Nàng không biết nữa, chỉ là từng giây từng khắc lúc đó nàng vẫn nhớ như in. Sống lại một đời cũng không làm sao quên được. Năm đó nàng Tân hôn cũng là hắn Tân hôn. Song hỉ mà tưởng chừng như là song bi! Kết cục ai cũng không hạnh phúc. Ai cũng muốn điên một lần! Ngày hôm đó hắn trốn tới tìm nàng. Bản lĩnh của thiên tài ngàn năm khó gặp lại dùng vào việc lén lút tới gặp một nữ nhân thật sự là nực cười. Nhưng hắn vẫn là thật đến! Trong căn phòng cưới của người huynh đệ thân thiết nhất của hắn cùng người con gái mà hắn yêu thương nhất. Mang theo một thân mùi rượu, bỏ lại Tân nương của mình mà đi đến tìm tân nương của người khác. ( Điển hình lão Quách nhà bên! ) Trong căn phòng ngủ rộng lớn, nguy nga tráng lệ. Đối diện với người mà hắn lúc này phải gọi là thái tử phi. Bàn tay hắn chầm chậm vươn tới, từ từ nâng lên tấm khăn voan đỏ phủ trên đầu nàng. Nâng được một nửa, Dương Hồng Hạc vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của kẻ trước mặt, nghẹn ngào mà nói: - Ngươi không nên đến... - Nhưng mà ta đã đến! - Âm thanh quả quyết từ hắn phát ra. Nàng buông tay. Chiếc khăn voan đã được vén chọn vẹn, nhìn nam nhân trước mặt một thân hỉ phục, hắn hôm nay là tân lang quân, nhưng không phải là của nàng. Nàng hôm nay cũng là tân nương tử nhưng cũng chẳng phải là của hắn. Số phận trêu ngươi, thanh niên kia lại xuất hiện trước mặt nàng! — QUẢNG CÁO — Cố gắng cầm giữ bản thân không được khóc. Nàng nhìn hắn thật lâu, trầm giọng nói: - Ngươi như vậy là đại nghịch bất đạo có biết không? Nam nhân từ từ cúi đầu, đưa 2 thân ảnh gần sát lại, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, cũng lộ nét bi thương, có lẽ hơi men khiến hắn có thêm dũng khí, gằn lên từng chữ: - Đạo của ta, là ngươi! Lòng thiếu nữ mềm nhũn. Hai bàn tay cầm thật chặt mép váy đỏ. Nước mắt từ từ lăn dài trên khoé mi. - Còn nàng thì sao? Thuần Khanh phải làm thế nào bây giờ? Khuôn mặt hai người càng ngày càng dần sát lại, có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp thở của đối phương. Hắn hơi ngừng lại một chút, cười có phần khổ sở, sau cùng thì đáp: - Ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng ấy, nhưng mà Hạc Nhi... chỉ hôm nay thôi, hãy để cho ta sống cho bản thân mình. Chỉ đêm nay không, đừng để tâm đến ngày mai được không? Một câu Hạc Nhi đã sớm làm phòng tuyến cuối cùng trong nàng vỡ vụn! Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, rồi nhẹ nhàng hôn xuống. Nàng cũng vươn tay ôm lấy cổ hắn đáp lại, ôm chặt lấy người nam nhân mà nàng yêu say đắm. Sau một hồi, cả hai tách môi, nhìn nhau cười ngượng, cả hai đều là sơ nam, sơ nữ, tiếp theo nên làm cái gì thì không rõ lắm. Dương Hồng Hạc sắc mặt đỏ ửng, thủ thỉ: - Ngươi còn muốn làm gì? - Náo động phòng! - Nam nhân mỉm cười, đáp: Lần gặp gỡ này là dùng một đời một kiếp để đổi lấy. Chỉ nguyện có thể ở bên một sớm một chiều!! ... Mặc kệ đêm nay có hai nữ nhân vì chuyện xưa mà khó ngủ, Đỗ tiểu công tử vẫn ôm tiểu thiếp nằm ngủ thật thơm ngọt. Hoa Nương nằm cạnh ghé miệng vô tai, thủ thỉ với hắn: - Công tử... hôm nay người ta bị ám sát, thật sợ hãi!! Đỗ Anh Vũ nghe thấy tiểu thiếp kể lể cũng có mấy phần ngạc nhiên, nhưng bộ dạng ngái ngủ vẫn không có đổi, không tim không phổi hờ hững đáp lại: - Vậy tên đó bị ngươi đánh chết rồi sao? Thấy tiểu công tử chẳng quan tâm, Hoa Nương có phần mất hứng, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu ra hướng khác. Không thèm nói chuyện với hắn nữa! Đỗ Anh Vũ cảm tạ trời đất, cuối cùng thì cũng được an tĩnh. Tiểu hồ ly này mị lực quá lớn, cứ mỗi lần nằm cạnh nàng đều là một lần thử thách bản thân. Đỗ Anh Vũ mặc dù có chỉ hời hợt đáp như vậy nhưng tự nhiên sẽ phải điều tra chuyện này. Hoa Nương là người của hắn! Muốn động thủ với nàng tự nhiên sẽ phải trả giá. Suy nghĩ một hồi, Đỗ Anh Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đêm đó hắn nằm mơ. Mơ thấy mình vì một nữ nhân mà trở thành hoạn quan... Con mẹ nó! Đỗ Anh Vũ giật mình bừng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vội vã sờ xuống tiểu huynh đệ bên dưới. Ơn chúa, vẫn còn y nguyên. Tiểu công tử thở phào nhẹ nhõm! Đỗ Anh Vũ trong lòng cảm khái: “Con mẹ nó ác mộng này thật quá đáng sợ, hù chết bảo bảo rồi!!” “Vì một nữ nhân mà không cần tiểu huynh đệ, kẻ nào lại ngốc như vậy!” “Trời lớn, đất lớn, không bằng tiểu huynh đệ của ta lớn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]