Thăng Long - Đào Phủ.
Thời gian qua đi hơn một tháng không gặp, Đào Thuấn cảm thấy cha hắn tựa hồ già đi không ít, cha hắn tóc trắng so với lúc hắn rời đi có vẻ nhiều hơn, nép nhăn trên khuôn mặt cũng vậy.
Có lẽ là do lão Đào thời gian gần đây chịu nhiều áp lực...
Hoặc cũng có lẽ là do từ xưa đến nay Đào Thuấn hắn chưa từng bao giờ để ý đến cha mình!
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua sót, Đào công tử nghẹn giọng gọi:
- Cha! Con trai đã về!
Đào Nguyên Lộc lúc nhìn thấy con trai thì tinh thần phấn chấn, nghe thấy giọng liền kích động, nhanh chóng tiến lên một bước, nhìn con trai lão từ trên xuống dưới xem có mất đi miệng thịt nào không.
Chỉ thấy con trai có phần cao lớn hơn, hơi đen nhưng rắn rỏi, đặc biệt khí chất càng trưởng thành, lão Đào có phần vui sướng mà kích động, cười nói:
- Tốt! Tốt! Con trai của ta đã về! Cũng đã cao lớn trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Đào Thuấn nghe vậy cũng bật cười, ngại ngùng nói:
- Cha! Ta cũng sắp 18 rồi, tất nhiên là phải cao lớn.
Vào đến nội phụ, Đào Nguyên Lộc có chút không nhịn được, miệng không ngừng hỏi han, Đào Thuấn cũng từ tốn kể lại hết quá trình tham quân của mình.
Lão Đào càng nghe càng hoảng sợ, đại quân chưa về nên chuyện quân tình diễn ra như thế nào chẳng ai biết cả, nay được nghe từ chính miệng con trai mình nói, lão mới biết trận đánh này là khốc liệt như thế nào.
Đào Thuấn có phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360451/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.