Trên chiến trường, thứ đang gờm nhất chắc hẳn chính là kị binh.
Tới lui như gió, tính chủ động cao.
Giống như người ta thường nói, thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!
Kỵ binh chính là thứ nhanh nhất trên chiến trường cổ đại bất kể đông Tây
Hiện tại cũng vậy!
Phí Công Tín bất lực nhìn theo đám Ma tộc kị binh chạy trối chết mà không thể làm gì.
Chỉ có thể đấm ngực dậm chân, luôn miệng chửi thề!
Miếng ngon đến miệng mà còn để vuột mất.
Nhưng cũng là hết cách rồi, hai chân người sao có thể so lại với bốn vó ngựa.
Tô Hiến Thành thấy bạn mình vẫn một dạng tiếc nuối ngẩn ngơ liền không nhịn được mà cười một một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ.
“Con hàng này từ lúc xuống núi tới giờ vẫn chẳng có gì thay đổi...Thật là tốt!!”
Tô thư sinh tiến lên một bước, đặt lên vai, kéo A Tín trở về với thực tại, mở miệng nói:
- Thôi! Để bọn chúng đi! Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ậm ừ gật đầu một cái, Phí Công Tín rất thô bỉ, nhổ toẹt một bãi nước bọt, dùng xác của một tên dưới đất lau vết máu trên lưỡi đao.
Trần Kình từ xa cũng nhanh chóng tiến tới, vừa nhìn thấy Tô Hiến Thành liền sốt ruột mở miệng hỏi:
- Công tử ở đâu?
Tô Hiến Thành thấy vẻ sốt sắng của lão Trần thì mỉm cười, nhẹ giọng an ủi:
- Ngươi an tâm, hắn đã thoát ra đến hậu Sơn, hẳn lúc này đã an toàn rồi!
....
Thời gian chậm rãi tiến vào nửa đêm gần sáng, lại thêm một hai canh giờ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360440/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.