Chương trước
Chương sau
Trên chiến trường, thứ đang gờm nhất chắc hẳn chính là kị binh.
Tới lui như gió, tính chủ động cao.
Giống như người ta thường nói, thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!
Kỵ binh chính là thứ nhanh nhất trên chiến trường cổ đại bất kể đông Tây
Hiện tại cũng vậy!
Phí Công Tín bất lực nhìn theo đám Ma tộc kị binh chạy trối chết mà không thể làm gì.
Chỉ có thể đấm ngực dậm chân, luôn miệng chửi thề!
Miếng ngon đến miệng mà còn để vuột mất.
Nhưng cũng là hết cách rồi, hai chân người sao có thể so lại với bốn vó ngựa.
Tô Hiến Thành thấy bạn mình vẫn một dạng tiếc nuối ngẩn ngơ liền không nhịn được mà cười một một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ.
“Con hàng này từ lúc xuống núi tới giờ vẫn chẳng có gì thay đổi...Thật là tốt!!”
Tô thư sinh tiến lên một bước, đặt lên vai, kéo A Tín trở về với thực tại, mở miệng nói:
- Thôi! Để bọn chúng đi! Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ậm ừ gật đầu một cái, Phí Công Tín rất thô bỉ, nhổ toẹt một bãi nước bọt, dùng xác của một tên dưới đất lau vết máu trên lưỡi đao.
Trần Kình từ xa cũng nhanh chóng tiến tới, vừa nhìn thấy Tô Hiến Thành liền sốt ruột mở miệng hỏi:
- Công tử ở đâu?
Tô Hiến Thành thấy vẻ sốt sắng của lão Trần thì mỉm cười, nhẹ giọng an ủi:
- Ngươi an tâm, hắn đã thoát ra đến hậu Sơn, hẳn lúc này đã an toàn rồi!
....
Thời gian chậm rãi tiến vào nửa đêm gần sáng, lại thêm một hai canh giờ liền là đến bình minh, nhưng vào tại chính khoảng thời gian này bên trong, lại là trời gian rét lạnh nhất của một ngày, cũng chính là thời khắc tối tăm mù mịt nhất.
Đặc biệt tại địa hình vùng cao càng có thể dễ dàng cảm nhận được rõ, sương đêm mùa thu tại bốn phương cũng từ từ quy tụ lại tại Ma Sa động, khiến cho bốn phía xung quanh hết thảy là giống như bị phủ lên một tầng mông lưng lụa trắng.
Đỗ Anh Vũ cả người có chút lạnh run, nhưng hắn cố gồng mình chịu đựng, vì mỗi khi hơi nhúc nhích, ngực của hắn lại đau nhói.
Hơi cúi xuống nhìn mũi kiếm đang cắm trên ngực mình, hắn là có thể cảm nhận được chỉ cần đâm sâu thêm chút liền chạm tim, lúc này Đỗ Anh Vũ là không thể vọng động.
Đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn gã nam nhân to béo trước mắt, nội tâm có phần bất đắc dĩ thầm than:
“Con mẹ nó! Thất sách! Vậy mà không nghĩ tới, gã mập này lại là Thần Thông Cảnh cường giả!!”
Ngụy Bàng nhìn tiểu tử trước mắt gặp nguy không loạn, kiến cắm nơi ngực vẫn một bộ dạng thông dong, rất có phong độ của Đại tướng liền khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử, với độ tuổi này của ngươi có thể làm đến như vậy thật sự làm cho ta cảm thấy bất ngờ, nhưng suy cho cùng, người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, kỳ binh tuy tốt, nhưng muốn tự đặt mình vào hiểm nguy trước hết phải có thực lực đã!
Đỗ Anh Vũ có nén đau đớn, sắc mặt có phần ửng hồng, cắn răng đáp lại:
- Tiểu tử....lĩnh giáo rồi.
Trên chiến trường, mọi sự đều là có thể thay đổi trong tích tắc.
Mới vài phút trước, rõ ràng Đỗ tiểu tử hắn là kẻ chiếm giữ thượng phong.
Nhưng vào chính cái lúc chiến thắng đã gần kề, lão Nguỵ rút kiếm, vô thanh vô thức xuất hiện trước mặt hắn, lúc đó phảng phất như thời gian ngừng trôi.
Tất nhiên không phải lão Nguỵ biết dùng ma phát, chỉ là hắn xuất thủ quá nhanh mà thôi.
Nhanh đến mức một kẻ luyện khoái kiếm như Công Đàm cũng không kịp phản ứng.
Tây Bắc đệ nhất nhân quả nhiên không phải chỉ có hư danh!
Khi mà Công Đàm quay đầu nhìn lại, khuôn mặt cương thi cũng phải hiện ra sự hoảng hốt, hét lớn “công tử cẩn thận!!” một tiếng.
Đáng tiếc sự đã rồi.
Mũi kiếm của lão Nguỵ lúc này đã tinh chuẩn gim vào ngực của Đỗ Anh Vũ.
Ngụy Bàng đâm rất chuẩn, mũi kiếm chỉ cách tim có vài centimet, hiển nhiên lão Nguỵ tạm thời vẫn chưa muốn giết Đỗ Anh Vũ, hắn là muốn bắt Đỗ tiểu tử làm con tin hòng thoát ra khỏi vòng vây.
- Tiểu tử! Còn gì muốn nói sao?
Ngụy Bàng tay vẫn nâng kiếm, giọng điệu bình thản.
Đỗ Anh Vũ cười khổ, miệng đáp:
- Ta là thịt cá, ngươi là dao thớt, người nghĩ ta là phải nói cái gì bây giờ? Ngụy lão đại, nếu muốn giết ta thì nên nhích kiếm thêm một chút nữa, nếu muốn bắt ta thì nên rút kiếm ra đi, theo cái tốc độ chảy máu như thế này thì ta sợ bản thân là không chịu được bao lâu nữa đâu!!!
Một già một trẻ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Nguỵ Bàng thì híp mắt cau mày, Đỗ Anh Vũ thì chớp mắt lia lịa, không ngừng quăng mị nhãn.
Sau thì lão Nguỵ khẽ gật đầu một cái, từ từ rút mũi kiếm ra ngoài, rồi đặt lên cổ tiểu tử trước mắt.
Đỗ Anh Vũ cũng rất nhanh nhẹn, xé xuống tay áo, đặt lên ngực, ấn chặt lại.
Chiếc áo trắng của hắn giờ đây đã nhuốm máu đỏ thẫm, Đỗ tiểu tử cố chịu đau, nhe răng hướng Nguỵ Bàng nói một câu:
- Nguỵ lão đại! Hay là chúng ta...giảng hoà có được không?
Tất nhiên giảng hoà là không thể nào!
Ngụy Bàng nhanh chóng mang theo Đỗ Anh Vũ mở ra một con đường.
Đám người mà Đỗ Anh Vũ mang tới để bao vây lấy Ma Sa quân tốt cũng phải tách ra, mở lối để cho hai người bước qua.
Lúc đi ngang qua, Nguỵ Bàng liếc mắt nhìn đám người này một chút, sau thì không thể nhịn được mà bật thốt chửi thề.
Mẹ kiếp!
Chỗ này vốn dĩ là làm gì có quân mai phục!
Chỉ có khoảng chục tên cầm chổi quét lá, tạo âm thanh xào xạc là người thật, còn lại tất cả là một đám người giả cầm cầm đuốc mà mà thôi.
Lão Nguỵ ánh mắt thâm trầm nhìn Đỗ Anh Vũ khiến hắn có chút xấu hổ mà rụt cổ lại, gãi đầu ngại ngùng nói:
- Để tạo thành đám người giả này cũng mất nhiều thời gian lắm đấy, Nguỵ lão đại, ngài đừng coi thường bọn chúng!
Ngụy Bàng tất nhiên không coi thường chút nào, nếu hắn không phải bộc phát ra Thần Thông cảnh thực lực, tóm được Đỗ Anh Vũ thì e rằng hôm nay là thật ngã nhào tại trong tay đám người giả này.
“Thật thật giả giả, tiểu tử này....binh pháp rất không tầm thường” Nguỵ Bàng hắn hiếm khi khen người, nhưng tiểu tử trước mắt khiến hắn không thể không có chút bội phục.
- Ngươi là biết ta sẽ sớm mai phục ở đây? - Nguỵ Bàng đột nhiên cất tiếng hỏi:
Đỗ tiểu tử cũng chân thật gật đầu một cái, rồi đáp:
- Chúng ta bắt được một tên...ta là từ hắn biết được Nguỵ lão đại ngươi là có một con đường khác thông ra hậu sơn, nên đã sớm chuẩn bị.
Ngụy Bàng nghe thấy vậy đầu tiền là hơi sững người, sau thì lắc đầu, cười có phần bất đắc dĩ, một thân ảnh khôi ngô cùng nụ cười sảng khoái hiện ra trong đầu lão Nguỵ, sâu trong ánh mắt của hắn cũng có phần nhẹ nhõm, giải thoát, hắn hỏi tiếp:
- Tên đó....như thế nào rồi?
Đỗ Anh Vũ có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lại:
- Ăn no, ngủ kĩ, hắn hiện tại hẳn là còn tốt hơn ta!
Ngụy Bàng bỗng nhiên cười một tiếng, quét mắt nhìn Đỗ Anh Vũ từ trên xuống dưới một vòng, sau thì mỉm cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi...thật là đủ hung ác!
- Cớ sao nói vậy? - Đỗ Anh Vũ lộ vẻ vô tội, ngây ngô hỏi lại.
- Tiểu tử! Lý do duy nhất mà có thể khiến tên kia phản lại ta chỉ có thế là Ma Sa động dân chúng mà thôi! Ngươi hẳn là dùng Ma Sa động dân chúng để uy hiếp hắn! Tiểu tử ngược đủ thông minh, cũng đủ hung ác lớn lên chính là một cái nhân vật!
Nhớ đến chuyện này, Đỗ Anh Vũ cũng có phần chột dạ mà đỏ mặt xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn già mồm cãi cố:
- Nào có chuyện đó, ta là lấy nhân Đức phục người.
Ngụy Bàng cười như không cười, im lặng khinh Bỉ đáp lại.
- Ngươi không tin ta cũng không có cách nào! - Đỗ Anh Vũ nhanh chóng kết thúc chủ để này.m tại đây.
Hai người hắn một đường hướng Tây, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nếu không là có thanh kiếm đặt lên cổ, hẳn sẽ có rất nhiều người hiểu lầm bọn hắn là cùng một phe.
Chẳng biết đi được bao lâu, hai người Nguỵ Bàng cùng Đỗ cùng đã thoát được khỏi khu rừng, Đỗ Anh Vũ hơi ngoái đầu lại đằng sau, mở miệng nói:
- Nguỵ lão đại, ngài thật là bỏ lại đám thân tín, không mang theo tên nào sao?
Nhìn tiểu tử trước mắt một dạng không tim không phổi, Nguỵ Bàng có chút bó tay không hiểu ra làm sao.
Tiểu tử này là không biết hoàn cảnh của mình hiện tại hay sao?
Lòng dạ của hắn là có nhiêu lớn vậy?
Giờ phút này còn thắc mắc điều này?
- Tiểu tử! Ngươi là nên quan tâm đến chính bản thân mình lúc này thì hơn, hiện tại ta đã thoát, hoàn toàn là không cần ngươi nữa!
Đỗ Anh Vũ khoé môi vểnh lên, cười cợt đáp:
- Nguỵ lão đại, giết ta dễ nhưng lợi ích là không có, chi bằng chúng ta hợp tác, làm một vụ lớn, thế nào?
Ách!
Ngụy Bàng trợn tròn con mắt, không biết tiểu tử này trong đầu là chứa cái gì nữa.
Không chờ Nguỵ Bàng trả lời, Đỗ Anh Vũ tiếp tục nói:
- Đi thẳng hướng Tây chục dặm, ta có một con thuyền, Nguỵ lão đại, nếu muốn thoát, ta có thể tặng nó cho ngươi. Con thuyền này của Điền Đông Cao thị, ngươi có thể dùng nó đến thẳng Đại Lý! Thế nào?
Ngụy Bàng là kẻ tinh minh, từ lời nói của Đỗ Anh Vũ liền nhận ra một số chi tiết mấu chốt l.
Điền Đông Cao thị sao?
Lão Nguỵ hắn thân ở Tây Bắc, hắn rõ ràng Điền Đông Cao thị hơn đám người ơi kinh thành rất nhiều.
Đây chính là con quái vật khổng lồ của Đại Lý! Không thua gì hoàng tộc.
Đột nhiên, Nguỵ Bàng thật là có chút nảy sinh hứng thú.
Tiểu tử này cùng Điền Đông Cao thị là có một chân sao?
Mặc dù tâm có chút động, nhưng bên ngoài lão Nguỵ sắc mặt vẫn một dạng nghiêm nghị, hắn khẽ quát:
- Tiểu tử! Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba?
- Tất nhiên là không! Ta chưa từng thấy đứa trẻ lên ba nào nhiều râu như vậy! Nếu là cháu ta, ta sẽ tự tay bóp chết hắn! - Đỗ Anh Vũ có chút nhây, chẳng quản lưỡi kiếm trên cổ, thoải mái cười cợt nói:
Hai kẻ lại mặt to mắt nhỏ nhìn nhau!
Sau một lúc, Nguỵ Bàng lại là kẻ mở lời trước:
- Ngươi nghĩ ta sẽ hợp tác với ngươi sao?
Đỗ Anh Vũ không vội đáp, hắn tử trong ống tay áo, lấy ra một quân cờ.
Đó là quân Tốt!
Ngẩng đầu nhìn Nguỵ Bàng, hắn mở miệng, giọng nói có chút trầm bổng:
- Đấu với ngươi lần này, mỗi người trong chúng ta đều có một quân cờ tượng trưng cho nhiệm vụ. Đây là quân cờ của ta, quân Tốt!
Đỗ Anh Vũ ánh mắt nheo lại, gằn giọng:
- Ta chính là con Tốt thí, chỉ là ngươi có dám ăn hay không?
Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một đám người như u linh xuất hiện, bao bọc lấy hai người.
Đám người này trên thân có một cỗ khí tức âm trầm đến đáng sợ.
Bản thân là Thần Thông cảnh Nguỵ Bàng nhìn thấy đám người này xuất hiện cũng có chút lạnh sống lưng.
Hắn vậy mà không hề nhận ra luôn có một đám người đi theo hắn.
Không khí bỗng dưng có phần căng thẳng.
Lão Nguỵ nhìn về phía một tên trung niên, có vẻ là kẻ cầm đầu đám người này, hắn cao giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Gã trung niên mặt có chút đơ, giọng nói cũng có phần khô cứng đáp
- Hạc Vệ!
Đỗ Anh Vũ cũng nhìn về phía đám người này.
50 Hạc Vệ là thứ mà Lê Nghi Phượng cho hắn mượn, chỉ có một nhiệm vụ là luôn ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ cho Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu công tử cũng không biết đám người này mạnh cỡ nào, chỉ biết là rất lợi hại mà thôi, nay nhìn thấy Thần Thông cảnh Nguỵ Bàng biểu hiện như lâm đại địch, hắn liền biết mình đoán đúng.
Mỉm cười, một tay vẫn đặt trên ngực cầm máu, một tay gãi gãi cái mũi, ánh mắt của hắn như có hàn quang, Đỗ Anh Vũ lạnh băng nói:
- Một là ngươi ngay lúc này giết ta rồi cùng chết với ta, hai là hợp tác cùng ta, hai chọn một, Nguỵ động chủ, suy nghĩ thật kĩ đi!
Bỗng nhiên Đỗ tiểu tử từ vị thế con tin chuyển thành kẻ hướng Nguỵ Bàng ép mua ép bán.
Thế sự xoay vần đúng là khó có thể lường trước được.
Cờ bí thí tốt!
Chỉ là con Tốt này có chút khó ăn!
Nhiệt độ của không khí xung quanh đột ngột hạ xuống, làm người ta không khỏi không rét mà run, sau một hồi đâu tranh tư tưởng, lão Nguỵ nói:
- Tiểu tử! Ngươi tên là gì?
- Đỗ Anh Vũ ra mắt Nguỵ động chủ! - Đỗ công tử phong thái đĩnh đạc, ôn tồn đáp lại.
Khuôn mặt cả ngày khó đăm đăm Nguỵ Bàng cũng dần lộ ra nụ cười, hắn lần đầu tiên hạ xuống thanh kiếm, nhìn tiểu tử trước mắt, mở miệng cười nói:
- Đỗ Anh Vũ, chúng ta là giảng hoà đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.