Chuyện gì nếu làm nhiều, làm thường xuyên thì đều sẽ có kinh nghiệm, hình thành thói quen.
Giết người cũng vậy!
Tại sao mà một đám lão binh luôn đáng quý, vì bọn hắn biết cách sinh tồn trên chiến trường hơn người, cũng như vì bọn hắn biết cách giết người hơn những người bình thường khác.
Thực hiện nhiệm vụ cướp lấy cửa ải lần này, Đỗ Anh Vũ vận dụng đến lực lượng mạnh nhất trong tay hắn.
200 lão binh Tàn Hồng doanh.
Vệ Nam đi về phía trước mấy bước, đứng vững, cao giọng gào to nói:
- Xếp hàng, nghênh chiến!
Xoèn xoẹt từng tiếng rút đao tương hỗ vang lên, từng cái thân ảnh khôi ngô cũng từ trong bóng tối ẩn hiện cũng đi tới, cùng Vệ Nam đứng chung một chỗ, mỗi người ở giữa khoảng cách giao thoa ước chừng hai mét.
Một đám lão binh thân thể cao lớn nguy nga, quẩn quanh một cỗ uy nghiêm khí thế!
- Giết! - Vệ Nam vung lên thanh đao, chém xuống, miệng thét lên một tiếng!
Chỉ nghe thấy "Xoẹt..." một tiếng, một tia sáng lập loè tại giữa thiên địa, sau đó đã nhìn thấy một gã thủ vệ binh cái cổ vẽ ra một đầu tơ máu, cái đầu của tên lính tựa như khúc gỗ bị đốn, từ từ trượt khỏi thân thể, cơ thể không đầu máu phun lên như núi lửa phun trào,
"Phốc phốc" một tiếng nổ tung mà phun ra.
- Giết! - Thủ lĩnh đã lên tiếng, đám lão binh cũng nhanh chóng đáp lại
Tranh đoạt cửa ải chiến trận lập tức phát sinh , mùi máu tanh cũng theo đó mà bạo phát đi ra.
Răng rắc!
Một gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360434/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.