Ở phía Tây quan đạo, hơn 800 tàn binh của Lưu Khánh Đàm cùng 1000 người do Trần Kình mang theo đội mưa mà tới.
Mưa như trút nước, tầm nhìn lúc này gần như bằng không!
Đứng ở một bên quan sát toà sơn ải mờ mịt trước mắt, Lưu Khánh Đàm quay lại hỏi Trần Kình:
- Ngươi là thật muốn vào thời điểm này công thành phá ải?
Trần Kình ngô nghê cười, gật đầu một cái.
Lưu thượng thư có chút không biết phải nói cái gì.
Mưa to nặng hạt, đi lại dưới mưa còn khó chứ đừng nói đến chuyện cầm cung bắn tên, nâng đao chém giết.
Công thành phá ải chính là người si nói mộng!
Đỗ Anh Vũ nói :”không ai tới, ta tới!”
Giống như Tiểu hầu gia dám ở giữa trời mưa gió đánh thủy chiến, Đỗ công tử cũng dám đội mưa to gió lớn tiến lên công thành!
Người ngoài nhìn vào hai thiếu niên này sẽ nói đây là hai thằng điên.
Chỉ có hai tên này khen tặng đối phương một câu:
Anh hùng là nhìn thấy giống nhau!
Trần Kình cũng không quan tâm đến thời tiết bên ngoài, chỉ cần biết công tử muốn thời điểm này công thành, thì hắn liền dẫn người tới lấy thành cho công tử.
Lưu Khánh Đàm lúc đầu kiên quyết phản đối, sau thì nghe Trần Kình nói công thành chỉ là hoả mù, nhân lúc rối loạn cứu Bệ Hạ mới là thật, lúc này hắn mới cắn răng liều mình theo quân tử, dẫn người đi theo.
- Mục đích của chúng ta chỉ là phô trương thanh thế thôi đúng không?! - Lưu Khánh Đàm cẩn trọng hỏi lại thêm một lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360432/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.