La Thiệu hắn là anh hùng của Đại Việt bộ binh trong cuộc chiến lần này.
Thế nhưng kết cục của anh hùng thường chỉ có một.
Đó là cái chết.
La Thiệu mang trên mình năm mũi tên bắn cùng với mười mấy vết thương từ đao thương các loại, từ ngực đến lưng không chỗ nào không có vết thương.
Hắn nhìn chủ tướng của mình an toàn, nhìn đám huynh đệ không bị toàn diệt, mỉm cười nhắm mắt!
Lưu Khánh Đàm nhìn tên thuộc hạ trung thành lần cuối, cố mím chặt môi, cả người run run, hàng râu rung động.
La Thiệu không phải là sĩ tộc quyền quý, hắn là hàn môn xuất thân, tuổi trẻ được Lưu Khánh Đàm tán thưởng cất nhắc.
Nay La Thiệu là dùng mạng của mình để đền đáp ơn chi ngộ.
Kẻ sĩ vì người chi kỷ mà chết!
Âu cũng là một kết cục tốt đẹp cho bản thân La Thiệu.
Một cái chết anh hùng mà đám quân nhân thầm mơ.
Những kẻ còn sống mặc kệ thương thế của bản thân, đều đứng dậy, im lặng cúi đầu tiễn đưa người anh hùng của mình lần cuối.
Giữa nam nhân tình cảm là không cần nhiều lời.
“Cái mạng của Lưu Khánh Đàm ta là do ngươi cứu về, ta thề chỉ cần ta còn sống một ngày sẽ không để cho gia đình ngươi phải khổ, an nghỉ đi! Thù này ta sẽ báo!”
Lưu Khánh Đàm âm thầm phát thệ, khuôn mặt hắn đanh lại, nộ hỏa trong lòng tựa như núi lửa sắp phun trào.
Đám bộ binh còn sống thần sắc cũng chẳng khá hơn là mấy, ai ai cũng im lặng, nhưng trong ánh mắt chỉ có hai chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360429/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.