Chương trước
Chương sau
Tiền căn hậu quả nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản.
Mấy ngày Đỗ Anh Vũ không ở, Quách Vân đang chán muốn chết.
Nay lại nghe nữ thần Đoàn Thiên Hương của hắn mở tiệc sinh nhật tiếp các vị tiểu thư công tử ở kinh thành đến dự.
Quách Vân bản thân hắn chính là kinh thành đỉnh cấp công tử ca, tất nhiên là được mời.
Thế là liếm chó Quách Vân hí hửng bảnh bao đi dự tiệc.
Việc này thật ra Đỗ Anh Vũ cũng biết nhưng ai bảo hắn dạo này bận muốn chết. Lại chẳng quen chẳng biết nên nhất định không đi.
Tô Hiến Thành cùng Phí Công Tín bản thân không được mời, nhưng lão Phí chính là nào chịu đơn giản như vậy bỏ qua.
Vậy nên là lão Phí lén lút lẻn vào bữa tiệc, ăn chùa uống chùa một phen cho bõ tức!
Quách Vân có chút quá chén, cộng thêm đám công tử ca bên cạnh nịnh hót đẩy hắn lên tận mây xanh, nói Đoàn tiểu thư ngoài Quách huynh đây thì chẳng ai xứng với nàng.
Con hàng này nghe vậy sướng rơn, lại thật tán đồng. Đúng lúc đó lão Phí ngay kế bên.
Hơi men liền lên, lời qua tiếng lại một hồi, Phí Công Tín chỉ vào mặt Quách tiểu tử mắng to:
- Vị hôn thê của huynh đệ ta mặt hàng như ngươi cũng muốn nhúng chàm!
Sau ngày hôm đó, toàn thành đều biết Đoàn tiểu thư là có một vị hôn phu.
Tô Hiến Thành đáng thương nằm không cũng dính đạn.
Buổi sáng hôm sau, Tô thư sinh tỉnh giấc vươn vai, tinh thần khoái lạc chuẩn bị đón chờ ngày mới tốt lành.
Nhưng vừa mở cửa liền thấy đám người đứng vây lấy Tô phủ thì sợ đến ngây người, nội tâm hoảng hốt một đoàn.
Con mẹ nó đây là chuyện gì?!
Chuyện sau đó thì ai cũng biết.
Đỗ Anh Vũ nghe chuyện chỉ biết cười khổ, thương sót cho số phận Tô huynh của hắn.
Không sợ địch thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo đạo lý này ngàn đời không sai.
Chuyện của tên anh họ kia của hắn thì lại càng đơn giản.
Nhà quê lần đầu lên kinh, theo bạn xấu trốn đi chơi gái, đã vậy lại còn chọn mặt hàng xa xỉ nhất Giáo Phường ty.
Kết cục chơi gái thiếu tiền, bị tóm về đây!
Đỗ Anh Vũ quét mắt nhìn đám huynh đệ chỉnh chỉnh tề tề hội tụ, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.
Thầm nghĩ bản thân ngây thơ, vậy mà từng tin đám hố hàng này có thể giúp hắn thành đại sự.
Tên họ Đỗ nhìn quanh không thấy ai liền lén lút tiến tới bên cạnh Đỗ Anh Vũ, híp mắt nói nhỏ, ý dâm trên khuôn mặt lộ rõ, cười cười nói:
- Em họ, ta thấy vị nữ nhân tóc ngắn kia thật xinh đẹp, ngươi có cách nào giúp chúng ta làm quen một hồi được không, ta sau này sẽ có cảm tạ.
Hắn vừa dứt lời, Quách Vân cùng Phí Công Tín còn đang bận lườm nhau cũng phải giật mình quay đầu nhìn lại, Đỗ Anh Vũ bản thân còn hít một ngụm hơi lạnh, thần tình chính là không thể tin nổi nhìn hắn.
Gã kia cũng nhận ra sự tình khác thường liền yếu ớt hỏi lại:
- Sao nhìn ta như vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn nhìn xem tráng sĩ là thần thánh phương nào mà sao lại dũng mãnh đến vậy mà thôi! - Quách Vân một dạng khâm phục không thôi.
Phí Công Tín cũng gật đầu tán thành, hướng hắn trịnh trọng chém đinh chặt sắt nói:
- Mẹ kiếp tráng sĩ mời người đứng thẳng, nhận chúng ta một cái cúi đầu!
....
Sau sự kiện phiền phức lần này, ít nhất Quách Vân đến cũng mang cho Đỗ Anh Vũ một tin vui vẻ.
Hắn là mang đến cho Đỗ tiểu tử 300 tư binh.
Tất nhiên công lớn là thuộc về Quách Ngọc Như, nhưng chỉ riêng việc bản thân con hàng này dám hướng về cha hắn mở miệng hỏi mượn binh cũng làm cho Đỗ tiểu tử phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
- Cha ngươi không đánh gãy chân ngươi, lại còn thật cho ngươi mượn binh?
Đỗ Anh Vũ bản thân lúc nãy vẫn còn có chút không tin nổi, phải hỏi lại.
Quách Vân nghe xong khuôn mặt liền ỉu xìu lo lắng nói:
- Vốn dĩ là cha ta không cho ta đi cùng, là cô cô khuyên nhủ mới được, cha ta còn nói 300 binh này là tiền vốn ném cho ta, nếu không dành được nửa quan nửa chức thì không cho phép ta trở về Quách gia. Tiểu tử, ta bây giờ không thể về nhà được nữa rồi!!
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền thở dài.
Hắn không phải thương xót cho Quách Vân, hắn biết thừa Quách bá bá chỉ tạo sức ép thúc đẩy hắn mà thôi, nào có đuổi hắn đi thật.
Đỗ Anh Vũ chính là tự thương chính bản thân mình.
Trước là Dương Đoan Hoa, sau là Tô Hiến Thành cùng Phí Công Tín, giờ đây lại đến lượt Quách Vân.
Mẹ kiếp ta Đỗ Anh Vũ từ lúc nào trở thành kẻ chuyên nhận trẻ dạt nhà khắp thành Thăng Long vậy?
Minh Nguyệt biệt viện nhà hắn bỗng chốc trở thành trại tình thương khiến nội tâm thật khóc không ra nước mắt.
Nhìn khi nhìn sâu vào đôi mắt đầy mong đợi của thiếu niên trước mặt, Đỗ tiểu tử cũng không thể làm cách nào khác, môi cố nặn ra một nụ cười rồi đưa tay về hướng Quách Vân nói:
- Vậy thì ở lại cùng ta đi, huynh đệ!
- Huynh đệ... - Quách Vân cảm động rưng rưng kêu lên.
Thế sự vô thường.
Ai mà nghĩ nổi hình ảnh có chút gượng ép này, lại là khởi đầu của Chinh Nam đại tướng quân Quách Phi Bằng và Đại Việt Thống Soái Lý Quán Thế cơ chứ.
Hai thiếu niên.
Một tiếng huynh đệ
Chính là theo nhau đến hết đời!
....
Đều nói nơi nào có người nơi đó liền có thị phi, mà có thị phi địa phương liền sẽ có kẻ âm thầm thao túng, lời này xác thực không sai!
Nếu nói Thăng long hoàng cung là một toà phòng kín tứ phía không lọt gió, như vậy thì Ma Sa Động chủ phủ liền dứt khoát là cái tàn phá túp lều đến hàng rào cũng không có nổi.
Chính là cái loại “gió có thể lọt, mưa có thể lọt, người lại càng có thể lọt” loại hình.
Bảo thủ cơ mật? Ha ha không tồn tại.
Buổi sáng một ngày đẹp trời, có gã thanh niên gọi Nguỵ Quốc Bảo tỉnh dậy mà nghe tin Động chủ của mình muốn tạo phản.
Hành động đầu tiên chính là không tin, phỉ nhổ tin đồn bậy bạ một hồi.
Nhưng khi tin tức truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rồi tin tức Nhân Tông Bệ Hạ mài dao xoèn xoẹt được đưa tới, Nguỵ Quốc Bảo bản thân không thể không tin được nữa.
“Đây chính là rước họa vào thân, trăm triệu lần không thể!” Nguỵ Quốc Bảo một thân hoảng loạn, không thèm để ý bản thân xiêm y chưa tu chỉnh, thân phi như bay chạy một mạch đến Ma Sa động chủ phủ nội trạch.
Đám người hầu của phủ thấy Ngụy Quốc Bảo chạy tới cũng trợn mắt há mồm. Người vùng cao chính là có chút hào sảng, Nguỵ Quốc Bảo càng nổi danh là kẻ không quan trọng tiểu tiết, nhưng mà ngươi gần như loã thể, bên dưới chỉ mang đúng một cái khố bon bon chạy tới hỏi làm sao mà đám hạ nhân không hoảng hốt.
- Động Chủ Đại Nhân, trăm triệu không thể làm phản ! Trăm triệu không thể à Động Chủ! - Dùng tay quét ra hai gã thủ vệ hộ vệ, Nguỵ Quốc Bảo mạnh mẽ xông vào Ma Sa Động Chủ phòng ngủ, không kịp rảnh lo hành lễ, liền la lớn.
Một đêm ngủ ngon Ma Sa Động Chủ lúc này cũng là vừa rồi tỉnh lại, ngồi ở phía trên giường, thân trên là ở trần, chỉ khoác một kiện nội bào bằng gấm lụa, thân hình lộ ra vẻ mập mạp bất kham thân thể, cùng với một bộ lông lớn bằng một cái bàn tay đen tuyền trước ngực, nhìn qua ba phần giống người, bảy phần càng giống chưa tiến hóa hoàn toàn dã thú, nằm bên cạnh là hai mỹ mạo cơ thiếp hắn vừa thị tẩm đêm qua.
Bức tranh người đẹp và quái vật hiện ra trước mắt.
- Quốc Bảo, mới sáng sớm, việc gì phải hấp tấp vội vàng đến vậy? - Thấy kẻ đến là ai, Ma Sa Động Chủ cũng không trách tội hắn, chỉ hời hợt nói:
- Bảo nghe nói Động Chủ muốn tụ quân tạo phản triều đình, nên đặc biệt chạy tới ngăn trở! - Nguỵ Quốc Bảo tiến lên một bước, thần sắc ngưng trọng tiếp tục nói:
- Động Chủ! Đây chính là tự hủy cơ đồ, rước họa toàn tộc, vạn vạn không thể được!
Ma Sa Động Chủ một mặt hướng hai ả cơ thiếp ý bảo các nàng giúp bản thân mặc tốt quần áo, một mặt chính là không chút nào ý, nhàn nhạt trả lời:
- Tộc ta xưa này cũng Lý thị Triều Đình chính là qua lại bang giao, nào có cái gọi là trung thành đâu mà xưng tạo phản! Hơn nữa ngươi yên tâm, cũng chỉ diễn trò một chút mà thôi, sẽ không phải thật đánh!
Ngụy Quốc Bảo xem vẻ mặt có phần không biết tự lượng sức mình của Động Chủ lòng liền khổ, toan muốn nói thêm liền bị gã to béo trước mặt cản lại:
- Ý ta đã quyết, lui về đi!
Vừa nói dứt lời, hai tên hộ vệ liền tiến tới mang gã thanh niên một mặt cay đắng rời khỏi.
Ra bên ngoài, Nguỵ Quốc Bảo cũng không lại xông vào tiếp, chỉ ngửa mặt lên nhìn trời.
“Ông trời ơi! Có cách nào cứu được tộc tôi hay không?!”
Ngụy Quốc Bảo vừa bước ra khỏi nội trạch, từ góc phòng có một kẻ toàn thân trùm kín người nhẹ nhàng bước ra, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một cặp mắt đào hoa mị nhãn nhìn theo bóng thanh niên biến mất, cuối cùng thở dài thầm nghĩ
“Một thanh niên tốt, chỉ đáng tiếc...”
Ma Sa Động chủ thấy người xuất hiện chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, hắn ra lệnh cho hai cơ thiếp cùng đám hộ vệ nhanh chóng lui ra rồi đứng lên tiến về phía người chùm đầu, đôi mắt đỏ lừ long lên sòng sọc, khàn khàn nói:
- Nữ nhân! Ta đã giữ lời hứa! Còn chủ nhân ngươi thì sao?
Kẻ mới đến bỏ ra tấm khăn chùm đầu, để lộ ra khuôn mặt thục mỹ kiều nộn, người tới không ai khác chính là Thục Nương, nàng nhìn Ma Sa động chủ, sau từ trong tay áo lấy ra một chiếc lọ, ném cho hắn.
Ma Sa động chủ cẩn thận tóm lấy, thần tình như bắt được vàng, miệng lẩm nhẩm “tiên dược của ta, bảo bối của ta...!”
Thục Nương nhìn bộ dạng hắn có chút chán ghét nhưng cũng chỉ đơn giản nói:
- Thuốc ta đã đưa, liều lượng tạm thời chỉ có thế. Ngươi thật là không muốn lấy cổ trùng ra sao?
Ma Sa động chủ lắc đầu, vẻ mặt chính là hưng phần đến điên dại, hắn nói:
- Mẹ kiếp không cần, cái cảm giác dục tiên dục tử này không còn nữa, ta chính là sống bằng chết đi. Hơn nữa thỏa thuận không phải giả đánh một trận hay sao?
Thục Nương gật đầu đáp:
- Mục tiêu của Bệ Hạ chính là gõ Hà thị, ngươi chỉ là cái cớ thôi, ngoan ngoãn đánh một trận xong ra hàng là được, vùng đất xa xôi này vẫn là về ngươi quản.
Ma Sa động chủ liên tục gật đầu, thần tình có chút ngây dại.
Nếu Đỗ Anh Vũ ở đây hoàn toàn có thể nhận ra thể trạng của con hàng này là bị làm sao?
Hắn đơn giản chính là đang lên cơn nghiện!
Tiên nữ hoa đã sớm giết chết hắn rồi!
.....
Vài ngày sau ở phía Tây Thành Thăng Long.
Trên một bãi đất bỏ hoang, xung quanh đã dựng lên các loại đơn sơ lều trại.
Đây không phải đám người cùng nhau tụ tập dã ngoại nướng BBQ các thứ.
Đây là một toà doanh trại, phía trên còn cắm 1 lá Hồng kỳ cao ngất, bên cạnh có 1 lá cờ in chữ ”Đỗ“ để thấp hơn.
Vệ Nam cùng Trịnh Hà dẫn theo một đám người tuổi tác ăn vận khác nhau theo sau Trần Kình tiến tới nơi này.
Vệ Nam nhìn đám người trong doanh xếp hàng chạy bộ, quay ra chỗ khác lại nhìn một đám nam nhân nâng tạ, liền quay ra hỏi Trần Kình
- Thiếu Soái là đóng quân tại đây sao?
Trần Kình ngoái đầu nhìn đám người thần sắc nghi ngờ liền gật đâu đáp:
- Đúng vậy, chính tại nơi này!
Vệ Nam cũng không hỏi nhiều, nhìn xung quanh cảnh vật đồng không mông quạnh, không một bóng người, hoang vu vô cùng.
Bên cạnh còn có các loại đầm lầy rừng cây.
Đây rõ ràng là một khu chó ăn đất, gà ăn sỏi, ma cũng không thèm tới.
Đỗ Anh Vũ lại chọn đây là địa điểm đóng quân thật là....có cá tính!
Đoàn người theo Trần Kình tiến vào trong doanh, sắp xếp các loại lều trại chỗ dừng chân.
Bỗng từ phía xa thấy có tiếng ồn ào, lão Trần thấy lạ liền kéo tên hậu cần dân phu ra hỏi, tên hậu cần cũng chẳng sợ hãi dè dặt, nhìn đám người cười đáp:
- Công tử đang đang chơi đánh cờ!
“Đánh cờ?” Cả đám nghe xong liền chẳng hiểu ra làm sao.
Trần Kình bản thân cũng tò mò không hiểu công tử lại bày ra trò gì rồi, hắn liền mặc kệ đám người nhanh chóng tiến tới xem sao. Vệ Nam cùng Trịnh Hà cũng theo ngay phía sau.
Đến nơi thì thấy đó là một khoảng đất rộng, trên đó xây hai cái chòi gỗ cao nằm đối diện cách nhau mấy chục mét.
Ở giữa trên sân thì phân thành các ô trống, có một đám người mặc hai loại sắc áo khác nhau, tay cầm cờ đang chạy tới chạy lui.
Đứng ở trên chòi hai bên chính là Đỗ Anh Vũ cùng một thiếu niên khác, hai người đang liên tục ra hiệu lệnh điều khiển đám người bên dưới.
- Tốt tiến một bước...
- Lên mã....
- Sang pháo...
- ......
Trần Kình thấy vậy thế liền bưng tay thành cái loa, hướng Đỗ Anh Vũ gọi lớn
- Công tử! người làm gì vậy?
Đỗ Anh Vũ ngoái lại thì thấy một khuôn mặt râu ria quen thuộc, cười tươi đáp:
- Lão Trần về rồi đấy à? Ngươi không thấy sao? Ta đang đánh cờ!
Đánh cờ!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.