Chương trước
Chương sau
Tô Hiến Thành cùng Lý Kế Nguyên!
Hai người tưởng chừng như hai đường thẳng song song giờ nhờ vào Đỗ Anh Vũ lại cùng ngồi đây đánh cờ.
Trận cờ này đã diễn ra một hồi lâu.
Đỗ Anh Vũ cùng Dương Đoan Hoa cũng ngồi cạnh bên hết sức tập trung nhìn vào nó.
Sau một lúc, Đỗ Anh Vũ có chút không nhịn nổi hướng Tô thư sinh kêu ca:
- Tô huynh, ta không phải là kì thị phong cách đánh cờ của huynh đâu, nhưng con mẹ nó huynh có thể tấn công một lần được không? Chỉ một lần thôi!
Nói một cách văn nhã thì kì phong của Tô Hiến Thành là thiện thủ.
Nói một cách bỗ bã thì hắn chính là con rùa, chỉ cắm đầu vào phòng ngự.
Tô Hiến Thành lúc này cũng căng thẳng mướt mát mồ hôi, miệng cố nặn ra nụ cười hướng Đỗ tiểu tử nói:
- Chỉ cần không thua chính là phong cách tốt!
Dương Đoan Hoa nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ hỏi:
- Ta có thể đánh hắn được không?
Đỗ Anh Vũ lười biếng đáp lại nàng
- Nhớ gọi thêm ta!
Cái phong cách đánh cờ cầu hoà, chỉ chiến thắng bằng cách ru ngủ đối thủ này không phải không lợi hại.
Bằng chứng chính là hắn có thể cầm cự với lão Lý một hồi lâu thật là lâu.
Nhưng mẹ kiếp thật sự rất uất ức, rất sốt ruột!!!
Cuối cùng thì Đỗ Anh Vũ cũng cầu được ước thấy, Tô Hiến Thành nắm được thời cơ lần đầu triển khai thế công.
Uhm! Và cũng là lần cuối cùng.
Hắn lộ sơ hở, Lý Kế Nguyên chính là cắn chặt không tha.
Kết cục sai một nước, binh bại như núi lở!
Tô Hiến Thành thua!
Lý Kế Nguyên nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mỉm cười nói:
- Hậu sinh khả uý, anh hùng xuất thiếu niên, ngươi chỉ có thiếu kinh nghiệm thôi!
Tô Hiến Thành liền vội vã chắp tay đáp lời:
- Tiền bối quá khen rồi, Thành không dám nhận.
- Ngươi sở trường chính là tính toàn cục, giỏi lên kế hoạch, điểm yếu chính là cần thời gian quá lâu để tính toán! - Lý Kế Nguyên cũng chẳng ngại bị coi là cậy già lên mặt mà nói thẳng.
Tô Hiến Thành cúi đầu răm rắp nghe lời dạy bảo, không có một tia bất mãn.
Dương Đoan Hoa thấy vậy liền hí hửng nhảy nhót trước mặt Lý Kế Nguyên bán manh nói:
- Nguyên Bá! còn ta, còn ta?
Lý Kế Nguyên nhìn nàng, ánh mắt lộ ra cưng chiều nhẹ nhàng nói:
- A Hoa điểm mạnh chính là ứng biến, có quyết đoán, nhưng chính là quá liều lĩnh, phải tiết chế lại!
Dương Đoan Hoa một bộ không tim không phổi cười khì khì đáp:
- Ta biết rồi Nguyên bá!
Sau cùng Lão Lý quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử xua xua tay ý bảo ta thì thôi đi.
Nhưng Lý Kế Nguyên nào nghe, lão thẳng thừng nói:
- A Vũ, ngươi giỏi hiểm chiêu, tầm mắt cực kì độc đáo, nhưng ngươi thường sẽ thắng hiểm, thắng thảm. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, người hiểu ngươi cần phải hạn chế điều gì rồi chứ?
Đỗ Anh Vũ mặt mày nghiêm túc gật đầu nói:
- Ta đã hiểu, lần sau ta sẽ cố gắng chỉ tự tổn bảy trăm!!
Lý Kế Nguyên nghe vậy liền cười mắng hắn tiểu quỷ đầu một trận.
Sau cùng hắn đưa mắt nhìn đám thiếu nam thiếu nữ trong phòng, tất nhiên đang nắm ngáy o o Phí Công Tín hắn tự động bỏ qua, thở dài một tiếng rồi than thở:
- Ta đã già rồi, Đại Việt sau này phải dựa vào hết các ngươi!
Ba người nghe liền đứng lên chắp tay hướng lão Lý cúi đầu thụ giáo:
- Cẩn tuân Nguyên bá/ tiền bối dạy bảo!!
....
Vẫn như thường lệ, buổi chiều Đỗ Anh Vũ ghé qua Tây Xưởng một chuyến.
Lão Ngô dẫn tiểu công tử đi dạo một vòng xem tiến độ công việc.
Các loại hàng hoá chất trong kho đã sắp đầy đủ, Đỗ Anh Vũ nhìn vào, gật đầu một cái xem như cũng tương đối hài lòng về tiến độ làm việc.
Ngô Toái nhìn hắn nói:
- Công tử, dựa theo tốc độ như vậy 2 ngày nữa là có thể xuất hàng.
- Tốt! - Đỗ Anh Vũ cũng chỉ đơn giản đáp lại, nhìn quanh một vòng sau đó cười nói tiếp:
- Lão Ngô, chuyện này ta giao cho ngươi toàn quyền, cứ ấn theo kế hoạch mà làm!
Lão Ngô cúi đầu nhận lệnh, trong lòng thầm chửi mắng tên vung tay chưởng quỹ này, chỉ giỏi sai khiến người.
Đỗ công tử kì thật cũng không phải là thật lười biếng, chỉ là hắn ôm đồm quá nhiều việc, hằng ngày không chỉ có ở Tây Xưởng, việc của Cần Vương quỹ quyên góp hay thu thập lương thực hắn cũng phải tính toán điều phối hằng ngày.
Có lẽ vì việc quyên góp quá thuận lợi, Nhân Tông rất hào sảng tăng thêm quân số, từ 15000 biến thành gần 2 vạn, dân phu cũng tăng lên gần 3 vạn.
Đỗ Anh Vũ trong lòng chửi bậy mẹ kiếp lão già này như thể nhà giàu mới nổi vậy, cái Động Ma Sa bé bằng cái mắt muỗi, toàn dân cư nơi đó tính cả nam nữ già trẻ sợ còn không đến nổi 5000 người, gọi 2 vạn quân đến diễu võ dương oai làm mẹ gì? Đây chính là bắt nạt người quá đáng!
Tất nhiên hắn cũng chỉ dám bất mãn trong lòng, gặp Bệ Hạ vẫn một dạng ngoan như cún con, không dám ho he một câu.
Đỗ Anh Vũ cũng phải ghé đến khu rèn sắt của lão Cao, hỏi thăm tình hình của lão, nơi này ở Tây Xưởng đối với Đỗ Anh Vũ là trọng địa.
Cao Viễn nhìn thấy công tử đến như quý phi lâu ngày thất sủng bỗng được triệu gọi, cười tươi như hoa tiến lên đón tiếp.
Toàn Tây Xưởng này nói khối lượng công việc nặng nhất chính là việc của Lão Cao!
Không có cách nào, đám người cần vũ khí phải cần lão Cao, các loại hàng hoá đồ dùng bằng sắt hay sửa chữa sản xuất nông cụ cũng cần lão Cao.
Đỗ Anh Vũ nhìn lão nhân một dạng vui vẻ không oán không hối liền thở dài, thầm nghĩ sau đợt này cho lão Cao nghỉ ngơi một hồi!
Đang cùng Cao Viễn thăm hỏi trò chuyện, Trần Đại Long liền đến báo cáo, đằng sau lưng hắn còn có Đặng Thái Lân theo kèm.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy hai người cũng lên tiếng chào hỏi:
- Lão Đặng như nào, đã quen thuộc với nơi này chưa?
Đặng Thái Lân chắp tay trả lời, không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói:
- Bẩm công tử, nơi này rất tốt, các anh em cũng đã tương đối quen thuộc!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn hiểu cái gì cũng cần phải có thời gian.
Trần Đại Long chính là đến báo cáo việc tuyển mộ dân phu, Đặng Thái Lân cũng được phân công theo hắn hỗ trợ việc này.
- Bẩm công tử, số người đến hôm nay xem như đã đủ.
Số dân phu lần này Đỗ Anh Vũ mang theo chính là 2000 người, 1000 trong đó là đám Tứ Hải Minh huynh đệ rồi, thêm khoảng 500 người của Đặng Thái Lân được kết nạp vào nữa nên chỉ tuyển mộ thêm 500 người là đủ.
Sau 3 ngày gom góp cũng coi như là đạt chỉ tiêu.
Chiêu mộ dân phu cũng đã đủ, hắn chỉ còn thiếu binh mã mà thôi.
“Không hiểu cô cô lần này cho ta bao nhiêu binh nhỉ?” Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ trong lòng.
....
Cùng lúc đó tại Đỗ phủ, Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không biết Quách Ngọc Như cũng đang tìm hắn.
Phạm Quyên cho đám người hầu dâng trà rồi quay sang nhìn nàng mỉm cười nói:
- Thằng nhóc con này hôm nay không ở nhà, Quách muội muội có việc gì cứ để lại lời nhắn, đợi hắn về ta chuyển lại cho muội!
Quách Ngọc Như nhẹ nhàng lắc đầu, từ tốn đáp:
- Cũng không phải việc gì quan trọng, hắn không ở cũng không sao, muội muội đến thăm tỷ không phải cũng là được hay sao?
Phạm Quyên thời gian gần đây cũng nhàn, chỉ thi thoảng đi dạo chơi các nơi còn lại đa phần đều ở nhà lo liệu nội chợ chờ đợi chồng con trở về.
Nàng cũng không giao du với đám quý phu nhân kinh thành, quay quẩn trong nhà đã sớm chán muốn chết. Nay bắt được Quách Ngọc Như, nàng cũng coi như tìm được người nói chuyện chút bầu tâm sự.
Hai người đang to nhỏ trò chuyện một hồi thì bỗng bên ngoài có tiếng âm thanh như thể chim vàng Oanh vui vẻ tiến tới:
- Phạm a di, ta lại tới thăm người đây!!!
Lê Xuân Lan rất tự nhiên xông vào, thân quen như thể đây là nhà nàng vậy.
- A Lan lại đến chơi với a di rồi à? - Phạm Quyên cũng cười đáp lại, nàng là thật thích tiểu nương tử nhí nhảnh đáng yêu này.
- Phạm A di ta....ách Quách lão sư, sao người cũng ở???
Lê Xuân Lan vốn đang thật vui vẻ nhưng vừa thấy Quách Ngọc Như liền như lâm phải đại địch, thân thể khẽ co rút lại, nuốt một ngụm nước bọt, lòng đầy hoang mang.
- Phạm a di, ta quên chưa rút quần áo....tạm biệt!
Nói xong liền quay đầu chạy mất, nhưng chân ngắn còn chưa ra được đến cửa đã bị Quách Ngọc Như gọi lại:
- Đứng lại! Quay vào đây!
Lê Xuân Lan nghe vậy cũng đành ngoan ngoãn quay trở lại, khuôn mặt như bước tới đoạn đầu đài, run lẩy bẩy:
- Quách lão sư, ta....
Quách Ngọc Như nhìn nàng, sau đó không nhịn nổi phì cười, nói:
- Ở đây không phải Thư Viện, không cần thiết phải sợ ta như vậy!!
Lê Xuân Lan nhìn nàng cười liền oa lên một tiếng bất thốt, nàng không nghĩ Quách lão sư cười lên lại xinh đẹp đến vậy, lòng thầm nghĩ “bình thường một bộ hung hãn bà la sát làm người sợ muốn chết, không ngờ cười lên lại ôn nhu như vậy!”
Trò chuyện đến chiều tối mà vẫn không thấy Đỗ tiểu tử quay trở về, Quách Ngọc Như cũng không muốn chờ nữa, xin phép ra về.
Lê Xuân Lan từ đầu đến cuối chỉ cắm mặt vào ăn, thỉnh thoảng bán manh một cái. Nay thấy Quách Ngọc Như về cũng tương đối lễ phép đứng lên cùng Phạm Quyên tiễn nàng ra cửa.
Người ngoài nhìn thấy lại tưởng nàng thật chính là con gái của chủ nhà.
Nhưng vừa ra đến nơi thì thấy một thân ảnh xuất hiện khiến Lê Xuân Lan giật mình thon thót, hoảng hốt kêu:
- Tỷ tỷ, ta thật là cũng chuẩn bị về nhà!
Lê Nghi Phượng đứng ở đó nhưng hoàn toàn không để tâm đến nàng, hướng Phạm Quyên hành lễ một cái rồi ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào Quách Ngọc Như.
Quách Ngọc Như nhìn tiểu mĩ nhân xuất hiện thần sắc cũng thay đổi, ánh mắt sắc bén như dao!
Lê cô nương cũng không thua khí thế, như một con tiểu Phượng hoàng quý khí tỏa ra, lẫm liệt đứng đó đối chọi lại, không tránh không né.
Phạm Quyên hoàn toàn không biết không khí xung quanh đang có phần giương cung bạt kiếm, mỉm cười tiến lên giới thiệu hai người.
- Quách muội muội, vị này là tỷ của Xuân Lan, Lê tiểu thư.
Lê Nghi Phượng bình thản tiến lên, hơi hành lễ một chút rồi nói:
- Lê Nghi Phượng bái kiến Quách “cô cô”!
Nàng còn nhấn mạnh hai chữ cuối, khoé miệng cong vút như cầu vồng!
Quách Ngọc Như thấy bị nàng châm biếm lòng cũng có nộ hỏa, nhưng bên ngoài bình thản đáp:
- Lê “chất nữ” có lòng rồi!!
Một tiếng gọi chất nữ phát ra, sắc mặt của Lê Nghi Phượng cũng đanh lại nhìn nàng.
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc hai nữ nhân này đã đâm lên người đối phương không hiểu không nhiêu nhát nữa.
Lê Xuân Lan đứng giữa ngó ngó hai bên, mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bước ra đến cửa, nhân lúc không người Quách Ngọc Như tiến tới trầm giọng nói nhỏ:
- Ngươi không phải sớm đã nên chết đi rồi sao?
Lê Nghi Phượng liếc nàng, mở miệng hời hợt đáp:
- Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết được!
Quách Ngọc Như căm tức nói:
- Họ Dương, đừng quá đáng!
- Họ Tạ, quá đáng chính là ngươi! - Lê Nghi Phượng cũng tuyệt không chịu thua kém.
Đáng tiếc việc này chỉ dừng lại ở khâu miệng lưỡi, hai người là thật không có ý định nhảy vào đánh nhau.
Cứ như vậy rồi chia tay!
....
Đỗ Anh Vũ cũng không biết nhà hắn hậu viện vừa có chiến tranh lạnh.
Cái gọi là chiến tranh chưa đến, hậu viện liền cháy nguy cơ sớm tối có thể xảy ra!
Hắn hiện còn đang tại Di Hoa Lâu bận tô tô viết viết cái gì đó.
Tiểu thiếp Hoa Nương bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng ngó đầu vào xem công tử đang làm cái gì, miệng dò hỏi:
- Công tử, người làm gì vậy?
Đỗ Anh Vũ chẳng ngoái đầu lên, giọng bình bình đáp lại:
- Ta lên kế hoạch tương lai cho Di Hoa Lâu!
“Kế hoạch tương lai của Di Hoa Lâu?” Nghe thấy vậy Hoa Nương càng tò mò không biết công tử muốn biến Di Hoa Lâu thành cái gì, nhìn kỹ lại một lần thì cũng chỉ đọc hiểu được 4 chữ
Thăng Long Kịch Viện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.