Khi ngươi còn đang bận ngắm phong cảnh, bản thân ngươi cũng vô tình trở thành phong cảnh cho kẻ khác ngắm nhìn.
Phong cảnh mà Đỗ Anh Vũ đang nhìn hiện tại là một nửa “tâm hồn” của Dương Đoan Hoa, tư thế có phần bất nhã.
Việc hắn bị tóm cổ lôi đi lại trở thành phong cảnh cho một đôi mắt phượng ngắm nhìn.
- Tỷ tỷ, người nhìn gì vậy? - Lê Xuân Lan một tay cầm miếng bánh bao còn đang gặm dở, ngẩng đầu lên hỏi:
Lê Nghi Phượng quay ra nhìn nàng, lắc đầu cười nhẹ một cái rồi nói:
- Không có việc gì, chúng ta cũng trở về thôi!
Nói dứt câu, hai chị em liền nắm tay nhau tiến về chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Nụ cười của nàng cũng vô tình trở thành cảnh đẹp lọt vào tầm mắt kẻ khác.
Nguyễn Dương vừa nhìn thấy Lê Nghi Phượng liền bần thần, cả người như bị điểm huyệt, trong lòng không khỏi thầm than:
“Thật là một xinh đẹp nương tử!”
Nhưng lúc hắn định thần lại, toan xoay người đuổi theo thì bóng dáng mỹ nhân đã sớm mất dạng trong biển người.
Nguyễn Dương chỉ có thể thở dài tiếc hận!
....
Xe ngựa mang hai chị em dừng lại tại Thư Viện, Lê Nghi Phượng dặn dò muội muội một hồi rồi bỏ lại ánh mắt ai oán không rời của Lê Xuân Lan, lên xe rời đi.
Nàng cũng không phải trở lại Lê Phủ, nàng hôm nay là tới Hồng Phường.
Hồng Phường là con phố không ngủ, nhưng ban ngày các toà thanh lâu không mở cửa khiến nó lại lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360399/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.