Buổi sáng ở Minh Nguyệt biệt viện vẫn như bao ngày.
Thiếu niên buông xuống thanh đao, lấy vạt áo lau mồ hôi trên mặt.
Từ lúc hắn chuyển từ dùng cuốc sang đao là đầu tuần tháng 8, hôm nay đã là đầu tuần tháng 9.
Hơn một tháng trời luyện cái thứ đao pháp nhàm chán mà hắn gọi là Bá đao trảm trảm trảm. Đỗ Anh Vũ cũng cảm thấy bản thân có chút tiến bộ.
Ít nhất về tư thế cầm đao đã đạt tiêu chuẩn, cái này chính Lý Ứng công nhận.
Nhưng vẫn chỉ có được phần hình!! Không có phần ý!
Đao ý không phải là thứ giống như tiểu thuyết hay tả. Nó là một khái niệm rất mơ hồ.
Vung đao lên lòng không tạp niệm.
Lòng không có thắng thua.
Chỉ có sinh tử!
Mà tất cả đều nằm trong một ý nghĩ.
Đó là đao ý!
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân chưa từng lâm vào sinh tử chiến, cái gọi là đao ý hắn không hiểu được.
Lý Ứng nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn hắn từ lúc lần đầu cầm đao cho đến nay.
Tốc độ tiến bộ phải nói là khủng bố!!
Nếu phải so sánh với tất cả các thiếu niên hắn từng gặp gỡ.
Chỉ có một kẻ mới so sánh được với Đỗ Anh Vũ.
Lý Ứng trong đầu hiện ra hình ảnh thiếu niên cầm thương hướng về mình năm đó.
Thiếu niên đó! Hắn tên là gì nhỉ?
À nhớ rồi!!
Hắn gọi Nhạc Phi!
......
Lúc Trần Kình đến thì Đỗ Anh Vũ sớm hoàn thành hết bài tập ngày hôm nay.
Gã to xác tiến đến bên vị tiểu công tử, thấp giọng báo:
- Công tử, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360387/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.