Một khu đất bỏ hoang tại ngoại thành phía Tây.
Đám Thánh Dực Vệ nhìn vào những chiếc hòm đồ vừa được Cao Viễn chuyển tới liền thắc mắc.
- Công tử, cái này là?
- Các ngươi mở ra xem đi! - Đỗ Anh Vũ không trả lời, để cho bọn hiếu kì trẻ nhỏ này tự khám phá đi.
Trần gia đám người xếp hàng mở ra từng hòm đồ một, bên trong chỉ có một thứ.
Là Côn gỗ! Hơn 100 chiếc đoản côn, mỗi thành dài chừng một mét, ở thời kỳ này chính là khoảng hơn 2 thước!
Trần Đại Long thật khó hiểu, chỉ là côn gỗ thôi, làm gì phải thần thần bí bí như vậy.
Hắn liền lấy ra một thanh, ngó nghiêng một chút, hơi vung vẩy thử côn xem thế nào.
Uhm, có chút cứng, đàn hồi không được tốt.
Hình như có gì đó không đúng lắm!
Trần Đại Long rõ ràng cảm thấy chiếc côn này có vấn đề, nhưng không biết sai ở đâu.
Đỗ Anh Vũ chỉ vào hơn trăm chiếc côn được sơn đen tuyền, cười nói:
- Cái này ta gọi là Côn Vệ Sĩ, chuyên dùng để phòng vệ, nay phân phát cho các huynh đệ. Mỗi người 1 thanh, nhớ viết tên mình lên. Không được cầm nhầm, không để mất nghe rõ chưa?
Đám người nghe xong liền mất hứng, thần bí cả ngày tưởng gì đặc biệt, hoa ra cũng chỉ là một đám côn gỗ.
Cạch!
Trần Đại Long tìm thấy một phần khớp nối ở giữa chiếc côn, hơi xoay nhẹ một cái rồi rút ra.
Ánh sáng chói loà mắt chó của hắn!
Trần Đại Long chỉ mới rút ra được một nửa, mồm miệng há hốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360382/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.