Lê phủ.
Lão nhân Lê Bá Ngọc toàn thân một bộ nhàn nhã, hắn nhìn đám hoa cỏ rực rỡ trong vườn, cả người đều cảm thấy thư thái.
Kể từ ngày hắn bị giáng chức từ Hữu thị lang bộ Lễ xuống làm Nội hoả thư gia đến nay, lão nhân này liền trở nên bình thản, không tranh không đấu, sở thích chăm sóc hoa cỏ cũng từ đó mà sinh ra.
Đúng một dạng thế ngoại cao nhân ẩn cư nơi đô thị.
Phía sau còn có một gã tướng lĩnh đang đứng hầu trong đình viện, im lặng chờ đợi lão nhân gia làm vườn xong xuôi.
Qua một hồi, lão nhân cũng coi như hoàn thành. Tiến vào toà đình viện giữa sân vườn, uống ngụm trà giải khát, hắn nói với vị tướng lĩnh:
- Nước trà không đổi, nhưng lao động xong lại ngon hơn nhiều. Mâu tướng quân người nói xem đúng không?
Vị tướng lĩnh chính là Phụng Thánh vệ tả kim ngô vệ tướng Mâu Du Đô. Hắn chắp tay đáp:
- Thị lang dạy bảo, Đô không dám quên.
Lão nhân lắc đầu, hắn nói:
- Ta nào còn có là Thị Lang, chỉ làm Nội hoả thư gia một quan chức quèn, Mâu tướng quân quá lời.
Mâu Du Đô nào dám khinh khi, hắn nói:
- Thị lang dù hiện tại có chút chắc trở nhưng Đô tin sẽ sớm gạt ra sương mù, lại thấy được ánh bình minh. Thị lang đối với Đô có ơn tri ngộ, dù Thị lang có làm chức vụ gì Đô vẫn một mực cũng kính.
Lê Bá Ngọc nghe vậy, trong lòng coi như thỏa mãn, năm đó hắn cất nhắc một giới hàn môn là Mâu Du Đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360354/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.