Nắng mai phá tan hắc ám, thái dương chậm rãi nhô lên, dương quang nghiêng nghiêng từ cửa sổ tiến vào trong tĩnh thất, kim quang chợt lóe lên nơi ngón tay ngọc ngà.
Ngón trỏ giơ lên trước con mắt đầy tơ máu.
Nàng một đêm nay đã không ngủ.
Lê Phượng Nghi từ từ ngồi dậy, rồi khẽ khàng tiến đến trước bàn trang điểm.
Gương đồng hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp thướt tha có chút nhợt nhạt khiến người ta tiếc thương.
Trở lại Thăng Long lần này sẽ không còn chỉ là một chuyến viếng thăm đơn giản, nàng và muội muội sẽ phải ở lại đây rất lâu, rất lâu.
Có khi là một đời.
Ở sâu trong tâm nàng có một bí mật chẳng thể nói với ai. Kinh thành nước rất sâu, điều này chắc không ai rõ được bằng nàng. Nàng đời trước chết tại nơi này, đời này nàng càng thêm quý trọng mạng sống của mình.
Có đôi khi nàng nghĩ hay là vứt bỏ tất cả đi, sống một cuộc sống bình thản. Mọi thứ đã trôi qua, cứ để nó qua đi...
Nhưng nàng không làm được, nàng không cam lòng.
"Két!"
Nha hoàn bưng chậu rửa mặt tiến vào trong phòng. Nhìn thấy tiểu nương tử đã tỉnh dậy liền nhanh chóng tiến vào. Lòng thì thầm kinh hãi, nàng chưa từng gặp tiểu nương tử nào xinh đẹp như tiểu cô nương trước mắt, mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần cảm thán ông trời bất công.
Dưới sự phục vụ của nha hoàn, Lê Nghi Phượng cũng nhanh chóng chỉnh đốn sửa soạn xong xuôi. Nàng quay đầu nhìn nha hoàn nói:
- Muội muội của ta đã tỉnh giấc chưa?
Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360344/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.