Chương trước
Chương sau
“ Minoru”
“ VÂNG”
Giật cả mình..
Cả ngày hêy hêy hêy hét lớn..
Mãi không quen với đám này được.
Ngô Khảo Ký đang rất lưỡng lự.
Hắn có nên truyền bá tư tưởng giải phóng nô lệ triệt để nơi này hay không?
Minoru đáng tin hay không?
Liệu việc hắn làm ngày hôm nay có tạo nên một đế quốc Nhật Bản Phát Xít đi xâm lược lung tung giống như lịch sử nào đó không…
Rất đáng suy nghĩ… làm cho ký phải đắn đo.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, muốn con trai Nobunaga của hắn có một tương lai ổn định thì chỉ dựa vào Zhui no gia tộc phương pháp bình thường phát triển là không đủ.
Mà thôi đi, về sao Zhui no Nobunaga có thành Thiên Hoàng Nhật Bản thì nó Phát Xít ai thì phát xít, bố bảo dám ti toe ở vùng Đại Việt quản, thằng Tuấn nó chả không vả cho vỡ a lô ấy à.
Chỉ cần giữ nhịp độ phát triển của Đại Việt, tạo liên minh quân sự, kinh tế, tạo khối thịnh vượng chung, định hình đường biên giới thì sẽ không có mấy chuyện nhàm chán kia xảy ra.
Minoru chợt thấy Anh rể đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu không nói thì biết hẳn có chuyện quan trọng nên im lặng ngoan ngoãn một bên.
“ Minoru, em vợ… ngươi dự định gia tộc sẽ đi bao xa? Chỉ là trả thù gia đình thôi sao?” Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn cậu em vợ trẻ tuổi đang khom lưng chống tay dưới sàn tư thế Cáp Mô Công kia mà hỏi.
Minoru kích động tới run rẩy, cuối cùng anh rể cũng chịu nói về chuyện tương lai gia tộc. Đây là một vấn đề lớn, rất lớn rất trọng đại và mang tính định hướng. Cần phải xác định sớm để có thể có kế hoạch mà phát triển. Bấy lâu Minoru vẫn mù mờ về hướng đi.
Hết chạy đến Lưu Cầu lại chạy Sado đảo, hắn chỉ làm theo lệnh mà chưa bao giờ hiểu kế hoạch chi tiết cụ thể.
Minoru biết mình còn trẻ, nhiều chuyện nghĩ không được xa cho nên vẫn chỉ chờ đợi ngày này.
Ngay hôm nay được anh Rể hỏi, điều đó có nghĩa hắn được công nhận. Nhưng vấn đề nên phải trả lời sao đây? Nhỡ may trả lời không vừa ý anh rể.
“HƯỚNG ĐI CỦA ZHUI NO GIA TỘC DO ANH RỂ CHỈ ĐẠO, ZHUI NO MINORU NGUYỆN TRUNG THÀNH PHÒ TÁ CHÁU TRAI ZHUI NO NOBUNAGA KHÔNG HAI LÒNG”
Không hiểu nghĩ thế nào trong lòng của Minoru lại có suy nghĩ này ngay lúc này, hắn cứ thế hét thật lớn.
Ngô Khảo Ký ngoáy ngoáy tai…
“ Ngươi miệng rộng hét cho lớn vào, thằng khốn này… Thánh Thiên Đế mà nghe thấy cả ta và các ngươi hết đường chạy… chưa phải lúc công bố, lúc nào hợp thời ta sẽ hợp thức hoá quan hệ với chị của ngươi”
Ngô Khảo Ký cười mắng, thằng khốn này trả lời khá khôn, thôi coi như tạm tin đi, mà cho hắn mười cái gan cũng không dám có ý đồ với Nobunaga.
Những ai đã từng sống chung trong quân đội Đế Chế lâu ngày thì Đế Chế Đại Việt sẽ như bóng ma ám ảnh khiến họ cả đời phản kháng không được.
“Cháu của ngươi không thể tầm thường địa vị, tức là ngươi cũng sẽ không tầm thường địa vị khi bên cạnh nó….” Ngô Khảo Ký trầm ngâm…
“ Hêy” ( Understood theo kiểu Nhật)
“ Hêy cái gì mà hêy… nghe nói hết…” Ngô Khảo Ký quát khiến thằng Nobunaga bịt miệng lại.
“ Trả thù kẻ gây chiến gia tộc ngươi không khó, diệt là được, kể cả năm ngàn quân của ngươi lúc này với trang bị Đại Việt sẽ làm được, nhưng muốn hạ thủ kẻ chịu trách nhiệm chính là gia tộc Taira thì lại còn lâu mới đủ… mà chiến đấu với Taira sau đó thắng lợi thì một bàn cờ tranh đấu quyền lực với Minamoto và Fujiwara cùng Hoàng Tộc Nhật Bản lại càng khốc liệt.. hiểu không” Ngô Khảo Ký nói chuyện.
“ Vâng …” Minoru bé giọng xuống… biết anh rể không thích hò hét lớn tiếng nên phải kiềm chế.
“Muốn đánh bại Taira, muốn tranh bá Nhật Bản với cách làm này của ngươi không đủ… lực lượng của ngươi sẽ lớn mạnh rất chập cùng rất chậm dứng vững bước chân trên những vùng ngươi chiếm đoạt.. nhưng có một cách…”
Phang … phang … phang….
“ Xin anh rể dạy bảo, tôi sẽ hết lòng phò tá Nobunaga, hết lòng xây dựng gia tộc Zhui no…”
Mặt sàng nhà thật có thù với Cái trán của thằng Minoru này…
“ Đừng đập nữa… phương pháp rất đơn giản, giải phóng nô lệ, nông nô, tá điền, triệt để giải phóng họ, đối xử công bằng với họ. Khiến cho họ cảm thấy không ai khác có thể ban được cho họ một cuộc sống tự do, không ai khác có thể ban cho họ quyền mưu cầu hạnh phúc.. vậy thì họ sẽ mãi mãi dưới lá cờ của gia tộc Zhui no mà đấu tranh cho tự do… họ sẽ tự nguyện chiến đấu cho gia tộc Zhui no.”
“…. Bất kỳ nơi nào ngươi chiếm đóng, chỉ cẩn giải phóng nô lệ, phân đất đai ruộng đồng, chi lương thực nông cụ… bọn họ sẽ thành tâm thành ý theo ngươi…”
“… nhớ kỹ , là ngươi phải thành tâm thành ý giải phóng tự do cho nô lệ, không phải giải phóng bọn họ chỉ vì cần sức chiến đấu… chỉ như vậy gia tộc Zhui no mới bền….”
Ngô Khảo Ký bắt đầu giảng giải về giải phóng nô lệ..
“ Thưa anh rể, em hiểu những gì anh nói, em cũng biết những gì Đế quốc làm ở Đảo Bắc Hải. Nhưng không có nô lệ không có ruộng đất, chỉ dựa vào thu thuế 2/10 ruộng đất thì không thể nuôi quân đội…” Minoru méo mó…
“ Ngu dốt kiếm tiền còn cần nô lệ, cần ruộng đất thì Đại Việt đã không là Đế Quốc, chuyện tiền ta sẽ từ từ dạy ngươi kiếm.. 2/10 thuế ruộng quá nhiều 1/10 còn nghe được…”
Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn thằng này trách móc…
“ Dạ” Minoru cái hiểu cái không nhưng trước hết nghe lời, anh rể có khùng cũng không đi hại hắn cùng chính con trai của anh rể a.
“ Busan này ta quyết định lấy rồi. Thuộc về Đại Việt Đế quốc, nhưng tạm thời sẽ để cho Zhui gia tộc làm đại bản doanh… làm bước đệm đánh về Nhật Bản. Còn có ngày mai sẽ tiến hành triệt để phân chia đất đai cho nô lệ từ đó chọn ra 3000 thanh niên Tân La khoẻ mạnh ra nhập quân của Zhui no gia tộc. Đám này sẽ huấn luyện bắn súng hoả mai. Quân Zhui nô cũng điều ra 1000 người vào đội súng hoả mai luyện tập…”
Ngô Khảo Ký bắt đầu sắp kế hoạch.
Thật ra Cao Ly quốc năm 800 đã ban chế độ xoá nô lệ, nhưng là hình thức thôi, nơi này và Nhật Bản tràn ngập nô lệ, cho đến thế kỷ 17-18 vẫn vậy.
Ngô Khảo Ký trước đây giải phóng nô lệ là đám bắt được của quý tộc Busan. Tính sau khi trả đất cho Cao Ly sẽ mang đám này đến Sado phân đất đai.
Nhưng mà lúc này Ngô Khảo Ký quyết định trợ Lý Thị Cao Ly một tay, sau đó nhận tiền công là vùng đất phía Nam Tân Lan bao gồm Busan, Yangsan, Gyeongsan, Pohang, cho nên không cần thiết đi Sado mới phân đất, mà có thể phân ngay lúc này để triệt để thu phục nhân tâm, từ đó nhanh nhất thực sự đứng vững ở Busan mà mưu đồ nơi khác.
“ Anh rể ơ .. ơ… sao lại để quân nô lệ Cao Ly dùng nhiều súng như vậy.. bọn họ phản…” Minoru lo lắng…
“ Yên tâm … sẽ không phản, ngươi đừng nghĩ vũ khí mới mạnh… thứ đó vẫn chưa thay được đao kiếm giáo mác cận chiến…. cũng đừng gọi họ là nô lệ Cao Ly, họ là con dân bình thường của Triều Tiên Đô Hộ Phủ thuộc Đế quốc…. Để đào tạo nông dân thành chiến binh không có 2-3 năm là không thể….. nhưng đào tạo bắn súng chỉ mất 3-4 tuần… số quân Đại Việt gốc Cao Ly này muốn nhanh nhất khiên họ có sức mạnh chiến đấu chỉ có thể làm súng hoả mai binh… đã hiểu chưa?”
Đây mới là sự cường đại thực sự của súng hoả mai, cho dù nhiều hanh chế , nhưng nó có một ưu điểm không thể chối cãi, nông dân chỉ mất một thời gian ngắn đào tạo có thể giết chết một lão binh dày dạn sa trường với một hai phát bắn. Tất nhiên súng hoả mai không thể , chưa thể là lực lượng kết thúc trận chiến quy mô, nó chỉ có thể gây được lợi thế cho bộ binh vũ khí lạnh kết thúc triệt để trận chiến.
Chẳng thế mà thời Matchlock ở Châu Âu thì súng hoả mai luôn phải đi kèm bộ binh thương dài hay đao thuẫn để tạo nên một hỗn hợp hùng mạnh.
Chỉ khi thời Rifles với nhiều cải tiến về tầm xa và tốc độ bắn thì súng trường mới thay thế hoàn toàn vũ khí lạnh.
“ Em đã hiểu… “ Minoru gập đầu bội phục, quả thật anh rể luôn nghĩ rất xa mỗi bước đi sẽ tính toán quá nhiều bước sau đó. Hắn còn phải học hỏi quá nhiều.
Tất nhiên anh rể hắn luôn gian xảo rồi, tất nhiên không phải gian xảo tính mấy cái kế vặt mà tầm nhìn xa hơn. Thất nhiên đôi lúc vui vui cũng tính kết vặt một chút khiến kẻ dưới đau đầu.
“ Quá vô lý, tại sao uy lực của súng chúng ta làm ra không bì lại Súng Hoả Mai thô sơ kia?”
Lúc này một đám kỹ sư không biết là mình đang bị lãnh đạo hay âm người tình kế.
Họ là kẻ đi trước , nghiên cứu trước, chế tạo ra súng trước nhưng không dám trình lên vì uy lực quá thấp.
“ Thật sự quá vô lý đi. Rõ ràng lượng thuốc nổ bằng nhau, tuy rằng đạn của chúng ta bé hơn, nhưng nòng súng dài hơn M1087/15. Hẳn là phải bù trừ mới đúng, đạn bay xa nhưng uy lực lại giảm, xuyên giáp yếu kém, đây là vì sao?” Một vị kỹ sư lên tiếng.
“ Các ông viết phương trình tính toán thì cảm thấy thế nào? Có tìm được nguyên nhân không” Mộc Tư Hàn quay qua Nguyễn Tiến Hải mà hỏi tới...
“ Không có phá hiện bất thường, không hiểu sai ở đâu, đã chế tạo lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn như vậy. Nhưng đúng là tốc độ bắn của Súng Trường K87 của chúng ta tốc độ phát xạ cao 6-7 lượt bắn/ phút . Tôi thấy như vậy có thể bù khuyết điểm xuyên giáp được rồi” Nguyễn Tiến Hải lên tiếng.
“ Không xuyên được giáp thì có bắn nhanh cũng tác dụng gì... thật xấu hỏ, làm sao dám trình lên cho Thần Đế” Đám kỹ sư nhao nhao lên tiếng.
Lâm vào bế tắc toàn cục.
Vì nhiều hơn khe hở ở nơi tiếp giáp nòng rời chứa đạn thuốc súng và nòng chính cho nên bị thoát khí giảm năng lượng, điều này đã được bù bằng nòng dài hơn hỏa mai 20 cm. Nhưng hiệu quả xuyên giáp vẫn rất tệ.
Bọn họ lâm vào vướng mắc không lối thoát.
Đám này không biết họ bạc tóc cau có đau khổ và bất lực vì trúng bẫy của Ngô Khảo Ký mà thôi.
Trong lúc bọn kỹ sư đang lăn lộn thức đêm thức hôm trong đau khổ, bất lực và tuyệt vọng thì Ngô Khảo Ký đang âm hiểm xảo trá cười vui xem đám này. Cá đã mắc câu. Chỉ cần giải lời đáp của vướng mắc bọn họ đang gặp phải thì Ngô Khảo Ký sẽ đạt được mục tiêu hắn mong muốn.
Lãnh đạo đểu, vì lách luật hệ thống mà hại cả đám chục tên cao cấp nhất kỹ sư, tài nguyên của Đại Việt Đế Quốc phải tổn thọ vì suy tư.
Cũng chẳng có gì to tát, tại cái bọn chết dẫm kỹ sư không có thiết kế ra đạn hình trụ, bọn họ đã không nghĩ ra thì phải chấp nhận chịu bẫy thôi.
Ngô Khảo Ký kịch liệt nhấn mạnh yêu cầu đường kính nòng súng nhỏ chỉ có thể là 8-9mm. Tuỳ muốn khoan sao thì tuỳ cấm cho nòng súng to ra.
Đây là thiết kế súng, không đả động gì đến đạn cả, cũng không có vi phạm quy tắc cố tình gợi ý về đạt hình trụ..
Đây đơn thuần là yêu cầu nòng súng thôi đúng không…
Nhưng vấn đề ở đây là khi thu nhỏ đường kính nòng thì viên bi đạn sẽ nhỏ lại và giảm trọng lượng, cho dù thuốc súng giữ nguyên 17 gram. Nòng súng có dài thêm ra, có bắn xa hơn thì sức xuyên giáp vẫn đại đại giảm…
Muốn xuyên giáp thì trọng lượng đạn phải đạt giới hạn nhất định. Quá nhẹ dù động năng cao, gia tốc đầu nòng lớn cũng xuyên không được giáp. Lấy Ak47 và M14A1 làm ví dụ.
Cho nên chỉ cần bọn này bị ép vào đường cùng thử mọi cách không được chắc chắn sẽ nghĩ đến tăng trọng lượng đạn và thử nghiệm.
Đường kính giữ nguyên, muốn tăng trọng lượng đạn chỉ có thể biến đạn bi thành đạn trụ dài thôi…. Ha ha ha ha…
Này thì hệ thống, bố thiết kế nòng súng nhé, còn đám kỹ sư mới bí quá hoá rồ mà nghĩ ra đạn hình trụ đó. Cho nên Hunter đừng có mà mong bắt trước.
Mỗi lầm chơi được hệ thống là Ký luôn sướng lắm, có điều để hắn sướng , để hắn chơi được hệ thống, thì hắn chơi luôn cả đám nhân viên khoa học dưới trướng… thật là… không còn gì nói nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.