Samoai – Paete đến thuyền lớn thì bị cho ăn bế môn canh. Chỉ huy của chúng tôi đang bận ngủ, các vị hôm qua quấy muộn quá phải ngủ bù.
Dĩ nhiên hai thằng này phải chịu rồi.
Cuộc đàm phán vào buổi trưa cũng không đơn giản vậy.
Ngô Khảo Bình không chấp nhận mấy cái giá cả mà người Maliwoa đưa ra.
“ Hai vị vất vả rồi, không còn chuyện gì để nói nữa, chúng tôi dự định đi về hướng đông tìm kiếm bộ lạc khác để trao đổi hàng hoá thôi”
Ngô Khảo Bình ra lệnh trục khách. Hắn cần quái gì cò kè mặc cả với ai, trên hòn đảo lớn này thiếu khỉ gì bộ lạc, sẽ không ít kẻ muốn xưng hùng xưng bá mà chấp nhận điều kiện Đại Việt đưa ra sau đó đổi lấy vũ khí, lương thực để mở rộng địa bàn.
Samoai cùng Paete cho dù thông minh thật, nhưng bọn họ tiếp xúc đi tiếp xúc lại cũng chỉ có mấy bộ lạc mà thôi, cái gì chính trị mưu mô, cái gì mưu kế bố cục, bọn họ thiểu tiếp xúc thì làm sao giỏi được?.
Lấy ví dụ như một bác nông dâm chỉ số IQ 125 nhưng cả đời chỉ tiếp cận đồng ruộng, lưỡi cày, con trâu cây lúa. Nay đột ngột vứt bác vào một căn phòng tự động hoá, toàn máy tính, thiết bị điện tử, dĩ nhiên bác dùng không nổi. Thế nhưng một thằng IQ lùn 100 người thành phố có tiếp xúc rồi công nghệ lại có thể ầm ầm vận hành mấy thứ kia, mở máy tính cũng chỉ là phục vụ chơi Game bắn súng, cần nhanh tay nhanh mắt hơn nhanh não. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339149/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.