Lúc này Lê Văn Thịnh lại đứng ra mà nói.
“ Nông nô nô lệ nô tỳ giải phóng chính là việc làm nhân nghĩa vạn đời cho dân tộc cho Đế Chế mà các vị đứng đây nói chuyện sặc mùi tiền tôi thật không dám đồng tình.
Đại Việt sau nhiều năm phấn khởi tiến lên dưới sự lãnh đạo của Nhị Đế, đến nay từ một tiểu quốc nằm mé Nam Đại Lục đã trở thành hùng cường trung tâm đại lục. Nhưng có được là do đâu, các người không thấy rõ nhưng chúng tôi những người làm công tác nghiên cứu học vấn, xã hội lại thấy rõ.
Nhị Đế thay đổi một hệ tư tưởng rời rạc của chúng ta thành một thể thống nhất, cùng nhau nhìn đến một mục tiêu chung. Nhìn đến một mục tiêu Đại Việt muôn đời hùng cường, con dân Đại Việt ngẩng đầu tự hào trước dân tộc khác..
Ấy vậy mà các ngươi vì tư lợi, thế gia nắm cựu quyền ôm cố địa cản trở triều đình thi hành chính sách tiến bộ đến toàn dân. Lắm lúc ta không hiểu Nhị Đế lấy đâu ra kiên nhẫn như vậy mà chờ đợi các ngươi tự ngẫm tự thay đổi.. thật sự nếu là bậc đế vương bình thường có lẽ đã chém chết các ngươi lâu rồi… ở đó mà để các ngươi nhảy nhót như đám hề lúc này…”
Lê Văn Thịnh điên cuồng mắng chửi gần nửa triều đường thực sự là rất hung , rất máu chó.
“ Thằng này rất khá, hắn là con chuẩn bị trước để nói chuyện sao?” Lý Thường Kiệt ngồi ở vị Thái Thượng Hoàng, cao hơn và lui phía sau Huy chợt hơi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339143/chuong-716.html