“ Ra lệnh cho các thuyền không được công kích, đưa giáp sĩ lên sàn boong canh phòng leo thuyền là đủ. Để người Nam Đảo hô lớn cố gắng câu thông” Ngô Khảo Bình không nao núng.
Tiên lễ hậu binh, hắn đến đây là để khai thác tài nguyên không phải để đánh nhau giết người chiến đất.
Nhị ca cùng chị dâu đã nói bỏ ngay cái tư tưởng nô dịch được người khác đi. Muốn thu phục một vùng đất dù nhỏ, để họ biến thành người của Đế chế thật sự thì phải tính bằng vài đời người.
Chẳn có dân tộc nào chịu để kẻ khác nô dịch, chẳng có trung thành nào được lập bởi lưỡi đao.
Ngay cả việc dùng giải phóng nô lệ như một công cụ chinh phục mở rộng lãnh thổ Đế Chế cũng chỉ là tạo thuận lợi ban đầu thâm nhập chứ không phải yếu tố quyết định, khi nhóm nô lệ giải phóng chết đi, con cháu họ tư tưởng ra sao lại là vấn đề cần bàn lại.
Vấn đề liên quan đến dân tộc khác biệt dân tộc chưa bao giờ là vấn đề đơn giản.
Cho nên vấn đề Philippines nếu có thể hoà bình thâm nhập là tốt nhất, sau đó sẽ sử dụng chiến tranh mềm từ từ khống chế tránh trường hợp đổ máu vô ích.
Đại Việt mạnh thì mạnh thật, nhưng ở nơi xa xôi này có thể duy trì bao nhiêu lính? Một ngàn hay vài trăm?
Mà với con số ấy đủ để cho nhóm thổ dân Philippines nhét kẽ răng hay không?
Bài học của các thực dân, các đến chế dùng võ lực áp bách dùng súng đạn lưỡi đao để mở rộng lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339131/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.