“ Chúng bề tôi đầu hàng chúng bề tôi nguyện trung thành… Đều là lão Di cả chúng tôi hối hận rồi mong tha cho chúng tôi.”
Đám Phượng Cù Chính Tương , Phượng Hàn Mông Nghị, Phượng Thác Mái Lan quỳ lạy ở đó bỗng nhiên khóc lóc dập đầu xin tha làm cả căn nhà Chiềng ầm ỹ cả lên.
Nộ Văn Cổn Long gương mặt âm trầm “Các ngươi còn gọi là người Di, làm chó săn cho Bạch lão tàn sát Di lão, tội đáng muôn chết”
Nãy giờ Phượng Thái Kỳ Minh cúi đầu , hắn không nói gì , không cầu xin nhưng lúc này bỗng lên tiếng “ Thắng làm vua thua lằm tặc, muốn chém muốn giết tuỳ. Nhưng Nộ Văn Cổn Long ngươi bớt nói mát. Phượng Lô ngay ngoài rìa gần nhất bọn Cao thị, chúng ta bị chèn ép, bị buộc phải vân lời nếu không thì diệt tộc. Đã bao lần ta cầu xin các ngươi giúp đỡ hẳn ai nghe? Hay là Nghiễm Lô còn tranh thủ chèn ép chúng ta? Chỉ chờ Phượng Lô sập xuống là xông vào chia lãnh địa chia nô lệ? Các ngươi coi ta là Di lão sao?
Lại nói bới hai chữ chó săn đi, ta là chó Săn của Bạc lô thì các ngươi là chó săn của Đại Việt chỉ là đổi chủ nào khác gì nhau?” Phượng Thái Kỳ Minh điên cuồng gào thét.
“ Thằng chó này… “ Nộ Văn Long Vũ bật dậy tuốt chiên đao Tachi bên hông muốn chém ngay lập tức thằng chó này.
“ Khoan…” Ngô Khảo Tích quát lớn ngăn lại.
“ Chuyện không rõ ràng giết người là đuối lý. Mà chuyện thằng này nói sẽ gợi nhiều suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339102/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.