Chương trước
Chương sau
Ngày 25 tháng ba năm Thiên Phục Võ Uy ( 1086).
Đại tiệp chiến thắng gửi về Thăng Long..
Tây An Võ Vương rõ ràng báo về triều đình là hắn chỉ hỗ trợ Nộ Lô, Thính Lô đánh tạ Hồng Lô Di lão cùng Cao gia Bạch Lão ở Văn Sơn và cũng chính thức chuẩn bị chiếm đóng nơi này quy về Đại Việt.
Nhưng triều đình không nghe, phóng viên chiến trường cũng không nghe.
Bọn hắn cải là Tây An Võ Vương chỉ huy toàn cục dẫn binh đánh tan 5 vạn liên quân Hồng – Cao hai nhà chiếm lấy Văn Sơn , Nghiễn Sơn, bờ cõi Đại Việt mở mang ba mươi ngàn km2.
Thánh Đế dung nhan hỉ sắc ban lệnh đại xá thiên hạ, miễn trừ 50% thuế toàn dân.
Nông dân lại khóc… đã là năm thứ bao nhiêu miễn thuế rồi? Từ lúc ngài lên làm Đế có năm nào cho chúng tôi đóng đầy đủ không? Bất công, đả đảo Thánh Đế , hãy để chúng tôi thực hiện quyền công dân… khặc khặc trang bức tí cho vui giống truyện tàu khựa và một số thành phần khác.
Thực ra là dân chúng nghe tin thì vui đến khóc đi sống lại… bọn họ cảm ơn Thánh Đế ân đức, cảm tạ Tây An Võ Vương đại thắng… Đại Việt muôn năm..
Tây An Võ Vương công lao hiển hách trực tiếp thăng Tây Võ Thánh Vương Ngô Khảo Tích.
Như vậy Đại Việt tận 3 Thánh ?
Không hề Thánh Thiên Đế , Thánh Thần Vương là đăng cấp khác. Nó là ngoại cấp.
Võ Thánh thật ra đã có nhiều trong lịch sử nhưng chỉ là truy phong. Riêng Ngô Khảo Tích vừa vì công lao, đạo đức, quan hệ, tài năng cho nên đặc cách, còn sống vẫn là Võ Thánh.
Cho nên dân gian sẽ thường phân biệt Võ Thánh là Tiểu Thánh, còn hai vị kia chính là Nhị Vị Đại Thánh.
Dĩ nhiên cái vinh quang này quá lớn sợ người dị nghị.. Ngô Khảo Tích năm lần bảy lượt gửi thư về kinh sư cầu xin Lý Từ Huy thu lại chiếu ban , nói mình không đủ tài đức.
Thánh Thiên Đế chỉ cười mà đáp trả , trên cõi đời này chồng ả là Võ Thần, vậy anh chồng là Võ Thánh có sao? Thoả, nam nhi Đại Việt đầu đội trời chân đạp đất , không giám làm Võ Thánh sao?
Đáp trả từ Tây Bắc : “ Thần Tuân Mệnh, Vạn Vạn Cảm Tạ Đế Ân”
Thiên hạ lại có một giai thoại về Lý – Ngô hai nhà để dựng lên câu truyện xúc động.
Lúc này Thánh Thần Vương đã về tới Thăng Long nhưng lại nghỉ hai ngày gặp qua Thần Tuấn yêu yêu thương thương, gặp qua mẹ con A Đoá nựng nựng tiểu Miêu ( tên nhũ danh con gái) sau đó ân ân ái ái Thánh Thiên Đế hai ngày thì lại chạy đi Thiệu Hưng.
Số là các thợ mài kính dùng cái tấm chất liệu quái kia mài kính đột nhiên các tấm này loé sáng yêu dị màu xanh trong 1 canh giờ… sau đó tắt ngấm.
Ký nghĩ ngay đến căn phòng ở Thiệu Hưng, đã 2 năm trôi qua hẳn phải về rồi. Mấy tấm vật liệu lạ kia chỉ có liên hệ cùng căn phòng thôi, chúng sáng lên là có khả năng căn phòng về lại vị trí cũ..
Lý Từ Huy rất buồn nhưng không dám cản chồng vì đây là công việc liên quan hai người, liên quan đến tương lai Đại Việt.. không thể qua loa.
Còn Ngô Khảo Tích thì sao?
Nói chung bố trí đến vậy, quân lực trang bị đến vậy còn không đại thắng mới lạ lùng . Hồng Lô kỵ binh bỏ chạy mặc kệ bộ binh sống chết.
Nhưng Ngô Khảo Tích cũng không vội đuổi sợ trúng mai phục kế, dù sao tình hình phía Tây vẫn là ẩn số.
Đến khi thám kỵ đưa tin quân Nộ Lô đại phá Hồng Lô ở cánh phía Tây thì đến lúc đó Tích mới nhàn nhã để Bạch Long Khinh Kỵ binh đuổi theo năm ngàn bộ binh còn sót lại của Hồng Lô mà đồ sát.
Nhưng cơ hội đồ sát không có. Bạch Long Khinh Kỵ lượn hai vòng chung quanh đám bộ binh, làm việc họ am hiểu nhất là bắn nỏ, chỉ hai vòng đám này bỏ võ khí đầu hàng cả, không có cơ hội tiếp tục đồ sát, lại phải cong đít cấp cứu thương binh mà họ vừa bắn.
Luật Đại Việt không giết tù binh, đó là thiết luật, giấy rách giữ lề , có những nguyên tắc đạo đức kể cả thời đại nào cũng nên giữ, vượt qua thì con người không còn là con người nữa…
Bên phía Tây bọn Nộ Lô chiến đấu máu me vô cùn tận, đúng là không có uổng cái chứ Nộ trong tên của bọn hắn.
Nộ Lô binh chiến giáp sắt thép như được nhốm trong máu, máu tươi trượt chảy loang lổ lại yêu dị quả thật quá kinh khủng.
Kết quả chiến trường phía Tây chén chết hai ngàn tại chỗ, bắt được ba ngàn tù binh, để chạy mất năm ngàn. Không có cách , Nộ Lô không có kỵ binh.
Có thì có, nhưng vì đóng giả cho nên ngựa chiến điều đi hết Nhất Long Chảo rồi.
Hai chân chạy bộ hai chân, lũ khốn Hồng Lô trang bị nhẹ hơn, chạy một hồi chúng thoát sạch sẽ.
Lần này đúng là quân Đại Việt chẳng có làm gì, ngoài việc hiện thân, bắn đùng đùng một hồi, sau đó cho thám báo đánh nhau một chập.
Nhưng mà sự xuất hiện của bọn họ lại là tối cần thiết bọn họ không xuất hiên thì cộng cả Nộ Lô và Thính Lô lại dù trang bị mạnh cũng không làm nên chuyện gì.
Không cần làm gì anh chỉ cần hiện thân là phong vân chuyển sắc … kha kha kha.
Lúc này Nộ Văn Long Viễn, Nộ Văn Long Thái mệt như chó chết thở phì phà phì phò…. Chống đao ngồi xổm ….
“ Ây ây…. Mệt… chết … cha… rồi” Thái lên tiếng..
“ Ha ha ha… thắng… đẹp … đẽ… chưa ….bao… giờ… sướng… sướng…” Long Viễn cười lớn…. cao hứng vô cùng… chém chết gần hai nhàn , bên hắn tử thương chỉ có gần 400, cái chiến tích này chưa từng có..
Sướng…
“ Nhị… ca…. đao….không … có… hỏng….” Thái cố ngắm nghía chiến đao sau đó chùi luôn máu tanh vào áo để lộ ra lưỡi đao vẫn còn rất ngon lành….
“ Bố … thằng… ngu… đây … là … hàng .. của… Đế … Quốc… hỏng … sao … được….” Long Viễn muốn gõ đầu thằng em trai cùng mẹ nhưng mệt quá chịu thôi.
Nghĩ lại thật sợ hãi.
Ban đầu vẫn là thân binh che chăn giúp Long Viễn hắn đẩy lên, nhưng về sau thằng này phát hiện đao quá bén, chặt cái chết luôn, mà giáp hắn mặc thì quá tốt. Cho nên điên cuồng xông lên chặt người, Long Viễn không hiểu hắn đã giết bao người rồi, áo giáp lớp vải bên ngoài đã rách te tua lộ ra tấm giáp thép bên trong che chắn, không có giáp này hắn chết nhiều lần rồi… sợ hãi…
Lúc này hắn thắng được sự công nhận toàn quân Nộ Lô, một mình hắn như chiến thần, đi đến đâu là máu kẻ thì tuốn thành sông thành suối. Đây là điểm rất tốt, từ nhỏ Long Viễn đi Thành Đô du học cho nên ở nhà danh tiếng hắn không thinh Long Vũ lại nổi tiếng anh dũng thiện chiến nên được quân sĩ tung hô. Nhưng lần này gió đảo chiều rồi… khặc khặc…
Tất cả vì thanh chiến đao này và bộ giáp kia, làm thu hẹp khoảng cách võ dũng của hắn và Long Võ….
“ Nhị công tử… nhanh… nhanh … Đế quốc đại quân đến , mau đi tiếp đón” một tên thân binh dòng chính của Long Viễn vội thúc dục.
“ Đi … không… nôi….” Long Viễn thở phì phò. “ Đỡ ta…. Đi… không .. được thất… lễ lễ…”
Tùng tùng tùng…..
Tiếng trống trận oai hùng vang lên…
Quân Đại Việt khí định thần nhàn đánh tan chủ lực mạnh nhất của Hồng Lô. Chưa ai hiểu họ đánh thế nào. Chỉ biết quân Đại Việt vẫn khoẻ tưng bừng người không dính bụi. Chân không dính máu , hàng ngũ chỉnh tề mang theo gần năm ngàn tù binh đến.
Đây là đánh trận? .
Tương tự quân một vạn.
Chúng tôi đánh sống đánh chết, mệt hơn chó mới xong.
Các người đi chơi? Di dạo xem phong cảnh , đánh tan chủ lực Hồng Lô, lại người không dính hạt bụi. Đây là cái quái gì vậy..
“ Hét… lớn… lệnh… ba… quân… đứng… nghiêm chỉnh…. Chào đón…. Đế Quốc quân…. Nhanh”. Long Viễn đuối sức, không có cách nào hô to nên ra lệnh thân binh….
“ Đế Quốc Đại Việt quân vạn tuế.. Tây An Võ Vươn thiên tuế”
Quân Di lão không hiểu nhưng không cần biết chỉ dùng tiếng Di hô to theo lệnh cấp trên… nghiêm túc đứng thẳng trừ đám bị thương.
Tây An Võ Vương từ từ trên Bành Chiến Tượng mà đứng lên. Giơ tay ra lệnh đám Di im lặng.
“ Nộ Lô làm rất tốt… ban thưởng..” Ngô Khảo Tích dùng tiếng Lô học được đoạn này mà hô lớn….
“ Hoan hô… hoan hô Tây An Võ Vương”
Đám Di chưa biết thưởng gì nhưng chúng biết Đại Việt quá giàu, giáp này, vũ khí này là Đế Quốc cho đấy , không cho bọn hắn thì hôm nay phỏng thắng được dễ như vậy?
“ Ngươi bị thương?” Ngô Khảo Tích đã xuống voi. Lúc này Long Viễn cũng tập tễnh được dìu đến.
“ Không…. Không … là bề tôi bị… thoát lực…” Long Viễn giải thích.
“ Ngươi xung phong chém giết?” Ngô Khảo Tích hơi ngạc nhiên.
Long Viễn gật đầu coi như đáp, hắn không dư sức nói nữa.
“ Có đảm lược… nhưng hơi mạo hiểm, chiến giáp này là không dành cho xung phong đây là đồ đặc biệt của biệt kích chỉ dùng cho nhiệm vụ đặc biệt không phải đồ để xung phong hãm trận, đao kia là đao làm cảnh, không phải đao chém nhau, nạm vàn dát ngọc thế kia….” Ngô Khảo Tích lắc đầu…
“ Thưa Võ Vương, dùng rất tốt mà….” Long Thái ở một bên khỏe hơn hâm mộ nhìn chiến giáp của anh Trai… hắn còn bị thương ở tay đây nầy, anh trai hắn nào có bị thương gì.
“ Ngươi là?” Ngô Khảo Tích hỏi.
“ Khởi bẩm Võ Vương, Bề tôi tên Nộ Văn Long Thái là con thư ba của Nô Văn Cổn Long ạ” Thái vội trả lời nịnh nọt..
“ A hả.. cũng là tốt một chiến binh” Ngô Khảo Tích khen.
“Ngươi … ngươi… tạm thời cởi chiến giáp, đưa đao cho bọn hắn, đây mới là thứ để xung trận” Ngô Khảo Tích cười.
Tại chỗ ra lệnh cho hai tên thân binh có vóc người tương tự hai anh em nhà này nhường đồ.
Đồ thay thế vẫn còn ở hậu phương lúc này không tiện lấy. Cần thay đồ cho bọn này rồi chiến đấu tiếp.
“ Cám…. Ơn….. Vương … gia..” Long Viễn xúc động, không hổ là đem em gái xinh đẹp hiến cho vị này, vẫn được quan tâm à.
Khốn nạn, là đao để chưng bày đã khủng bố như vậy… Long Viễn khóc… đao chưng bày của hắn lưỡi mẻ ba bốn chỗ rồi… hu hu hu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.